Bão Memphis

Và người sứ giả hỏi,

“Hagar, nhà ngươi từ đâu tới

và nhà ngươi sẽ đi về đâu”?


(Sáng Thế Ký 16:8).

Bão Memphis, Nguyễn Trung Tây


thủ phủ nhạc blues, tennessee

Cơn bão kéo về thành phố Memphis vào khoảng 6 giờ 30 buổi sáng.

Sáng sớm đường phố lác đác thưa thớt bóng xe cộ chạy ngược xuôi. Giờ này người dân thành phố nhạc Blues trầm buồn còn đang ngái ngủ. Hừng đông ửng đỏ một góc trời, nhưng cư dân của vua nhạc Rock Elvis Presley vẫn còn đang vật mình lăn qua lăn lại trên giường. Bình minh thả nhẹ buông rơi những tia nắng mượt mà nhảy múa mời gọi, nhưng người của Memphis nơi lãnh tụ Martin Luther King, Jr. bị ám sát vẫn nhắm mắt giơ tay vặn tắt tiếng kêu của đồng hồ báo thức. Trời Memphis xanh lơ, từng chuyến bay nhẹ nhàng tung cánh. Trời Memphis lụa là, từng chuyến bay êm đềm hạ xuống phi đạo nhung êm. Cây xanh mở lá vươn mình đón nắng sớm. Cột điện giơ tay ôm chặt những sợi dây, từng sợi dây cáp dài dẫn điện vào từng căn phòng khách bật sáng truyền hình đang ngập tràn tin tức chiến sự Iraq và nền hòa bình Trung đông.

Một ngày mùa hè đang tới. Một ngày thứ Ba của lười biếng, của gió nóng, và của độ ẩm bốc mịt mờ trong thinh không đang chầm chập kéo tới. Và trận bão với sức gió 100 dặm một giờ quyết định ghé thăm quận Shelby của tiểu bang Tennessee. Trời ửng hồng bình minh của mùa hè đổi mầu xám đen khi ngón tay của Ông Trời đập xuống.

Gió ào ào xô tới. Gió thổi trốc gốc những cây sồi trăm năm vươn nhánh che nắng che mưa. Cây nghiêng mình lao xuống đập vỡ tung tóe những căn phòng khách sang trọng. Cây vật vã lăn lộn từng vòng trên đường phố tráng nhựa bóng lộn. Cây ngã rạp trên thảm cỏ xanh công viên. Gió cuốn tung bay những cột điện cao thế chạy thẳng tắp trên xa lộ 240, xa lộ liên bang 40, 55, và những con đường chính của quận Shelby. Cột điện rủ nhau ngã rạp xếp lớp đều đặn trên đường trên phố. Giây điện cuốn rối tung chằng chịt tương tự như mái tóc dài của người con gái tâm thần điên loạn. Điện cao thế nổ tung vẽ lên trên nền trời xám đen những tia chớp chói lòe xanh biếc. Toàn thành phố Memphis và quận Shelby lần lượt rủ nhau đi vào đêm đen. Màn ảnh TV nhỏ lại với một đốm chấm trắng. Đài truyền thanh tắt tiếng. Tiếng báo thức rú gọi của đồng hồ điện tử màu xanh màu đỏ tự dưng lặng câm. Đường dây điện thoại im lìm.

Gió ào ào xô tới. Gió đập phá hàng rào. Gió thổi tung tóe những hạt mưa. Gió chẳng phân biệt giầu nghèo. Gió không kỳ thị chủng tộc. Gió lật mái ngói đỏ tươi khu nhà giàu thành phố Germantown. Gió bóc mái ngói rêu xanh của dân nghèo Midtown Memphis. Gió thổi bay xe cộ trên xa lộ. Gió giật lá xanh đậm. Gió thổi tung từng nắm lá lên trên bầu trời bình minh tối om. Gió ôm gọn trong lòng bao nhiêu nhánh cây. Gió xòe tay quẳng ném tung tóe từng khúc cây lên sân cỏ mái nhà. Gió đi đến đâu, đổ nát chạy theo tới đó.

Gió hùng dũng kéo tới và gió nhẹ nhàng biến mất.

Cơn bão bỏ lại sau lưng những hoang tàn đổ nát, những đêm đen bóng tối sau hơn năm phút tung hoành dọc ngang chiều dài của quận Shelby, có thành phố Memphis nằm gọn trong lòng.

8 giờ sáng Toàn thức dậy. Căn phòng mờ mờ sáng. Màu xanh của những con số trên mặt đồng hồ điện tử đầu giường biến mất. “Lại cúp điện rồi”! Toàn lẩm bẩm trong miệng, lê chân không xuống nhà bếp tìm kiếm ly cà-phê. Trong nhà mờ mờ tối. Cà-phê sáng sớm vẫn còn sót lại một ly nhỏ. Toàn đổ muỗng đường trắng vào ly cà-phê đen, rồi thoải mái ngồi xuống bậc thềm sau nhà uống từng miếng cà-phê nguội. Mai đang quét dọn những khúc cây lẫn lộn với lá xanh nằm vương vãi ngập tràn trên sân vườn. Toàn nói trống không,

- Mưa lớn quá hả?

- Không phải mưa mà bão.

- Bão? Sao không hay biết chi hết.

- Anh…anh ngủ như chết có biết gì. Bão kéo tới sáng nay. Điện tắt hết rồi. Điện thoại bị cúp luôn. Gas cũng không còn. Khu nhà mình, hên quá, vẫn còn nước.

Toàn nhìn quanh. Chàng nhận ra nhánh cây Magnolia bên nhà bà hàng xóm Sandy rớt xuống đè gẫy hàng rào ngăn đôi khu vườn. Hôm qua thứ Hai đầu tuần, Toàn ngủ trễ sau một ngày vật lộn với từng đống giấy tờ trong hãng. 9 giờ tối Toàn mở cửa nhà, 2 giờ sáng lên giường, 8 giờ sáng thức dậy. Cơn bão kéo về đánh thức cả quận Shelby của tiểu bang Tennessee, có lẽ, ngoại trừ Toàn.

- Thằng Minh với con Phượng đâu rồi?

- Thằng Minh đi với mấy đứa con của bà Sandy ra chợ Walmart mua thức ăn khô. Con Phượng đòi đi theo. Chắc tụi nó cũng về bây giờ. Nghe nói phải mất đâu khoảng ba ngày nữa mới có điện lại.

- Ba ngày, đừng giỡn chơi nghe bồ!

- Ai giỡn chơi với anh. Em mở nghe radio trên xe sáng nay. Radio nói cả thành phố Memphis bị cúp hết điện. Phi trường đóng cửa rồi. Cả những bệnh viện cũng mất điện luôn. Bây giờ họ đang tìm cách nối lại các đường dây, ưu tiên cho bệnh viện và cơ quan chính phủ. Nhiều nhà bị cây đổ đè sập. Một ông lão bẩy mươi hai tuổi bị cây đè chết ngay trên giường. Dưới phố có nhà Việt Nam đốt nến. Nhà cháy. Thằng cháu hai tháng bị chết thiêu. Suốt sáng xe cảnh sát và xe cứu thương chạy hú ầm ĩ trước nhà mà anh không nghe gì sao?... Nghe nói từ trận bão tuyết tháng Ba năm 94 đến nay, đây là lần thứ hai toàn thành phố mất điện. Lần trước phải mất hơn một tuần mới có điện lại. Không biết lần này thì sao.

Càng nghe vợ nói, Toàn càng nhận ra được sức tàn phá của cơn bão Hè. Ba ngày không có điện! Khổ rồi! Trời mùa hè Memphis với nhiệt độ cao ngất của những con số 90 đỏ rực. Không điện đồng nghĩa với không máy lạnh. Không điện phản nghĩa với cà-phê buổi sáng, với máy giặt quay tròn thổi căng bọt xà phòng, máy sấy quay tít thơm tho mùi áo mới. Không điện đồng âm với không internets, không e-mails, không ánh sáng ban đêm, không tin tức thời sự ban tối, không phim ảnh, không talk shows, không cơm tối. Vậy là cả đám xúm lại rủ nhau quay về thời tiền sử. Cúp điện không bếp gas, thằng bố lấy đá đập cho ra tia lửa rồi thổi bùng lên trên đám lá khô để nấu nướng. Ăn tối xong, quanh đống lửa bập bùng cả đám nhảy, tay đấm ngực, hú gọi nhau. Nhảy chán, mỏi chân. Đấm chán, đau ngực. Hú chán, mỏi miệng. Cả đám rủ nhau đi ngủ sớm. Hèn chi Âu Cơ sinh ra một trăm người con trai. Đếm tới đếm lui vẫn không biết mình có bao nhiêu người con gái. Chẳng may bị thuồng luồng cá sấu nuốt mất một hai người con, Lạc Long Quân cũng không biết chi.

Toàn hỏi vợ, giọng ngỡ ngàng,

- Em có chắc là ba ngày nữa mới có điện lại không?

Mai nhún vai, nửa đùa nửa thật

- Không biết. Nhưng nếu muốn, anh gọi điện thoại lên đài radio, băng tần 93.9 FM hỏi thẳng họ.

Toàn nén tiếng thở dài. Chàng lẩm bẩm, “Ba ngày không có điện! Không biết điềm chi đây”?

Và Toàn nhớ lại thung lũng Silicon vào một buổi chiều ngày 17 tháng Mười năm 1989 lúc 5:04 phút.

thung lũng hoa vàng, california

Lần đó thì khác, Ông Trời không đưa ngón tay đập xuống, nhưng Mẹ Đất vươn vai đứng dậy. Hồi đó Toàn đang học năm cuối, gần ra trường. Mẹ đang lui hui nấu cơm trong nhà bếp.

- Ủa, sao về rồi?

- 7 giờ chiều con mới có lớp. Trời nóng quá!

Ngày hôm nay, một ngày cuối tháng Mười của mùa thu, nhưng vùng thung lũng vẫn còn nóng ran, nóng khô lưỡi, nóng đỏ da mặt, nóng như muốn thổi cháy vàng mầu tóc đen của người Hoa Kỳ gốc Văn Lang tụ tập với nhau trong quận Santa Clara, tiểu bang California. Căn apartment trên lầu của Toàn không gắn máy lạnh. Cửa sổ mở toang chỉ để đón nhận tràn đầy vào căn phòng những luồng gió nóng. Những cánh quạt trong nhà xoay tít chia đều hơi nóng cho các căn phòng. Khắp nơi nóng! Mọi nơi nóng! Toàn thể trần gian nóng như ngôi sao Hỏa Tinh đỏ cháy khô khan. Toàn vuốt mồ hôi trên trán, ngán ngẩm liếc nhìn con số 103 trên hàn thử biểu treo trong phòng khách.

Trưa nay Mai rủ Toàn vào thư viện học bài. Có bao giờ chàng học được khi Mai ngồi ngay bên cạnh. Cô sinh viên đại học tóc đen dài ngang lưng lúc lắc mái tóc qua lại khiến Toàn ngớ ngẩn ngẩn ngơ. Toàn hỏi Mai,

- Em gội tóc bằng xà bông hiệu gì mà sao tóc thơm quá vậy? Pantene hay bồ kết? Ngửi tóc không cũng đủ no.

Mai nhăn mặt,

- Anh nói chuyện không à. Coi chừng họ đuổi ra ngoài bây giờ.

- Họ đuổi…thì mình đi... Em…em có bôi phấn không?... Sao má hồng quá vậy?

Mai đỏ mặt, lặng thinh không trả lời. Hết chuyện, chàng lôi bài của lớp Văn chương English 1B ra nhờ Mai làm hộ. Mai bỏ bài học của mình sang một bên, nghiêng nghiêng tóc dài làm luận văn cho người tình trong khi tình lang gục đầu xuống bàn ngủ say. Lần nào cũng vậy, thế mà Mai vẫn cứ rủ Toàn vào thư viện học chung.

Toàn đã tính ở lại trên trường với Mai. Hai đứa trốn vào thư viện có máy lạnh thổi hiu hiu ru hồn vào giấc ngủ. Nhưng nghĩ tới mẹ, Toàn đổi ý lái xe về nhà. Hai thằng cháu học trung học, đi học xong là xách xe đạp rong chơi mãi đến giờ cơm tối mới chịu quay về. Một mình mẹ của Toàn loay hoay nấu cơm. Mẹ chàng mới qua, bếp gas lẫn với bếp điện. Trời nóng, coi chừng cháy nhà.

Trời nóng hầm than hầm lửa. Mặt con nhớp nháp mồ hôi. Mặt mẹ kiên nhẫn chịu đựng.

- Ngoài Bắc có nóng như vầy không mẹ?

- Lâu rồi mẹ cũng không nhớ. Chắc cũng thế. Nhưng trong Nam còn nóng hơn nhiều. Hồi mới di cư vào Nam, họ nhét hết vào trong khu định cư. Trời nóng như lửa! Mái tôn nóng hầm hập nguyên một ngày. Nhìn mấy đứa con lang thang lếch thếch, hai vợ chồng chán quá, chỉ muốn quay trở về Bắc. Rồi lại hai năm đợi chờ tổng tuyển cử. Sau cùng cả gia đình dọn lên Đà Lạt ở với ông bà ngoại khu Dốc Nhà Bò…

Mẹ chưa dứt lời, đất rung rinh lay chuyển. Động đất! Nhà bếp nghiêng sang bên trái rồi chuyển mình lắc qua bên phải. Động đất! Căn phòng liên tục vặn mình nghiêng nghiêng như muốn đổ sụp. Động đất! Từng đống chén đĩa thi nhau buông mình rời bỏ trời cao. Động đất! Toàn nắm tay mẹ,

- Mẹ! Mẹ! Chạy theo con xuống lầu.

Mẹ không nói được nữa, run rẩy nắm tay Toàn lần bước xuống cầu thang. Từng bước, từng bước, mẹ già đi với thằng con út. Đặt được những bước chân đầu tiên xuống mặt đường, Toàn kéo mẹ tránh xa cây dừa cao ngất đứng sừng sững ngay trước cửa khu chung cư. Mặt đất vẫn đang rung chuyển lung lay dưới những bàn chân. Từng mảng đường nhựa như muốn cong lên vỡ tung ra. Từng căn nhà méo mó xô lệch. Từng nhóm người đứng lố nhố xôn xao ngoài đường. Mầu của bầu trời và của mặt người hằn lên mầu xanh lét. Mẹ Toàn hét lên, tay chỉ lên lầu,

- Thằng Trọng, thằng Trọng vẫn còn trên lầu! Nó đang ngủ trong phòng.

Toàn phóng thẳng lên cầu thang. Thằng cháu mười bẩy tuổi vẫn đang nằm ngủ ngon lành trong phòng mặc dù đã bị hất tung từ trên giường rớt xuống nền thảm,

- Dậy, dậy! Trọng, dậy! Động đất!

Thằng Trọng mở mắt ra, choàng mình ngồi dậy, ngơ ngác đứng lên chạy theo cậu xuống cầu thang. Toàn nhìn quanh tìm kiếm mẹ, mẹ chàng đang đứng dưới đường, miệng kêu lẩm bẩm tên Chúa, tay lần tràng hạt Mân Côi.

Chỉ trong vòng vài giây vùng Vịnh của Bắc Cali bị cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài. Không điện, không nước, không hơi gas, không điện thoại. Thần đất nổi giận vươn vai đứng dậy giật sập một nhịp cầu Bay Bridge của liên xa lộ 80 nối ngang San Francisco và Oakland; nhịp trên đè xuống dịp dưới, không chết ai! Cầu xa lộ 880 dẫn vào đại học lừng danh Berkeley sập một đoạn dài; từng nhịp cầu bên trên lần lượt thay phiên đổ chụp xuống từng cầu dưới đè chết 42 người vào một buổi chiều chớm thu. Chiếc cầu đỏ tươi của Hoa Kỳ và của thế giới Golden Gate Bridge lắc qua lắc lại khi trận động đất 7.1 ghé thăm miền thung lũng Silicon, rồi lại bình thản đứng nhìn trời nhìn đất. Bao nhiêu tòa nhà cao ốc bị nứt rạn. Đại Chủng Viện Thánh Giuse của thành phố Moutainview nằm ngay trên đường động đất bị tách đôi giật sập; tháp chuông đè chết một người thợ nâng tổng số người chết bởi trận động đất Loma Prieta lên tới con số 63. Trường Đại học San Jose State của Toàn đóng cửa một tuần lễ. Sách vở trong thư viện cũ của trường rơi đổ ngổn ngang. Thư viện mới không một vết nứt, nhưng khu Kỹ Sư mới được khánh thành vào đầu tháng Tám vỡ tan từng khung kính còn mới tinh.

Gần ba ngày Toàn không gặp Mai! Nhấc điện thoại, điện thoại im lìm tiếng u u quen thuộc. Ba ngày không được gặp nhau bởi trận động đất Loma Prieta hóa thành ba năm. Cuối cùng Toàn cũng lái xe đến được nhà của Mai. Tình lang gặp lại tình nhân. Tình nhân mừng. Tình nhân giận. Tình nhân khóc. Tình nhân đứng khóc như mưa. Thấy tình nhân khóc, tình lang khóc theo.

Sau đám cưới vào cuối tháng Mười Hai, hai vợ chồng thiên di, đi theo hãng dọn nhà lên thành phố Chicago.

phố gió, illinois

Một năm của Phố Gió được phân chia rõ ràng với bốn mùa. Mùa thu thành phố khoác áo lụa vàng lên người của Mai. Trời thu buồn tênh như khi Mai giận chàng. Mai giận, Mai của Toàn khóc như Chức Nữ của Ngưu Lang khi đứng bên này sông Ngân hà. Những hạt nước mắt giận hờn biến thành mưa phùn tung bay trên những hàng cây phong vàng tươi. Thu về Mai của Chicago khoác áo măng-tô, cổ quấn khăn đi làm đẹp như tài tử Holywood. Mùa đông tuyết thổi, thành phố khoác lên người mầu áo trắng tinh, cùng mầu với áo cưới của cô dâu ngày xưa, Đỗ thị Hoàng Mai. Sau một đêm mùa đông, hai vợ chồng thức dậy ngớ ngẩn nhìn ra cành cây bên khung cửa bị tuyết bám trắng. Mùa xuân, hai vợ chồng dạo bước ngắm nhìn hoa tu-líp nở rộ đủ màu đủ sắc trên những con đường trải thảm xanh non mầu lúa mới. Khắp nơi hoa. Mọi nơi hoa. Trời cao ngập tràn hoa. Thành phố bừng nở hoa. Chicago vào xuân đẹp rực rỡ như Mai vợ của Toàn. Mùa hè kéo về với độ ẩm bốc cao. Chicago đổi sang màu xanh bóng lộn của lá cây được hơi nước tẩy sạch bụi trần. Trời xanh. Ðất xanh. Mùa hè gió nóng thổi về bôi thêm phấn hồng lên đôi má lúm đồng tiền của Mai.

Chicago có John Hancock với tầng lầu 96 nơi nàng và chàng ngồi uống cocktail ngắm nhìn phong cảnh bàn chuyện tương lai.

- Em thích có một trai một gái.

- Anh thích có mười hai đứa. Đông nhà cho vui.

- Thôi đi bồ, nghèo mà ham.

Viện Bảo Tàng Chicago có bộ xương Lucy, thủy tổ dẫn tới hai họ Homo erectus và Homo sapiens nổi tiếng trên thế giới với tuổi thọ hơn 3 triệu năm. Chỉ vào bộ xương nhỏ như đứa con nít sáu tuổi, Mai nói,

- Bộ xương khỉ Lucy In The Sky With Diamons nhìn giống xương của anh.

Bước vào Viện Bảo Tàng, hai vợ chồng giật mình nhìn thấy bộ xương hóa thạch của khủng long T-Rex 65 triệu năm về trước sừng sững vươn cao đe dọa. Mai dí ngón tay vào trán Toàn,

- Kiếp trước anh là khủng long T-Rex, chuyên môn ăn thịt đồng loại. Kiếp này chuyên môn bắt nạt em.

- Không phải. Bẩy kiếp trước anh hy sinh cạo đầu làm chú tiểu ngồi gõ mõ trong chùa trên đỉnh núi Hy Mã Lạp Sơn quạnh hiu quanh năm tuyết phủ, cho nên kiếp này anh mới được gặp em.

- Thôi đi bồ, đừng có nịnh. Hết tiền lẻ rồi.

Đặc biệt hơn nữa trong khu triển lãm của Á Châu, hai ba trống đồng của thời Hồng Bàng nằm vươn mình hãnh diện nhắc nhở vợ chồng An Tiêm trên hoang đảo của thế kỷ 21 về nguồn gốc Văn Lang của mình. Chicago có khu phố Uptown nơi con cháu Hùng Vương đua văn hóa với những sắc tộc bạn. Uptown Việt Nam cho Mai ăn Phở, cho Toàn ăn Bún Bò Huế đỏ cay thêm nhiều ớt hiểm để tăng thêm độ nồng của ghen vì vợ đẹp.

Cuộc sống của đôi vợ chồng trung lưu tiếp tục trổ nụ đơm hoa với hai đứa con. Thằng Minh sinh ra trước, năm 90. Con Phượng đi theo sau, năm 92. Cả hai đứa cùng chọn đất Chicago làm nơi chôn nhau cắt rốn. Hai vợ chồng tưởng rằng đã kiếm được một miếng đất tốt trên cõi trần, nhưng rồi trận bão tuyết năm 1999 kéo về.

Cuối tháng Mười năm 98 thu về thổi sạch những lá cây phong trong vườn của hai vợ chồng. Trời tháng Mười Một tự nhiên ấm lại với những con số 70 trên hàn thử biểu. Hai vợ chồng và hai đứa con rủ nhau ra đường nhởn nhơ với quần đùi chân đất. Lễ Tạ Ơn 98 trở về với gà tây chiên vàng. Nhiệt độ lại rớt xuống với những con số 20 quen thuộc, nhưng tuyết vẫn không về. Cây khô trong vườn vươn dài nhánh cây khẳng khiu lên bầu trời xám đen như muốn kêu gọi tuyết quay về, nhưng tuyết làm lơ không trả lời. Đài khí tượng thông báo người dân Chicago sẽ không có một ngày Giáng Sinh Trắng. Tết Tây 99 tưng bừng pháo bông, tuyết vẫn không về. Báo Chicago Tribune đi những hàng tin tức báo động, “Trái đất đang ấm dần”! Trong lịch sử của phố Gió, chưa bao giờ tuyết ngủ quên không ghé thăm thành phố nằm ngay biển Hồ Michigan vào tháng Mười Hai. Tuyết không rơi, Mai lái xe đi chơi một tuần lễ với mấy cô bạn trong hãng.

Nhưng rồi tuyết kéo về vào ngày 3 tháng Giêng năm 99. Không phải tuyết thường mà là bão tuyết. Trận bão tuyết ghé lại viếng thăm thành phố Gió vào lúc 9 giờ tối ngày 3 tháng Giêng bắt đầu với những hạt tuyết nhỏ li ti, sau đó lớn dần, lớn dần, và rồi tuyết rơi liên tục. Tuyết đua nhau buông mình lìa bỏ trời cao. Tuyết bám mái nhà. Tuyết phủ cửa sổ. Tuyết xóa đường phố. Tuyết bay mịt mù. Tuyết trắng bầu trời. Tuyết lượn khắp nơi. Tuyết dấu xe hơi. Tuyết thổi trắng xóa.

Nguyên một đêm, tuyết và gió là hai tặng phẩm duy nhất của trời cao gửi đến cư dân Chicago vào những ngày đầu năm. Những chiếc xe cào tuyết thả muối liên tục trên đường. Những hạt tuyết tiếp tục buông rơi. Thành phố biến thành biển tuyết. Ngoài đường nhiệt độ rớt xuống -20 độ F. Mọi nơi đều trắng, khắp nơi lặng câm, vạn vật say ngủ, tất cả im lìm.

Thế đó, Mai gọi về từ phi trường O’Hare,

- Anh ơi! Anh lên đón em về.

Mai đi Toronto chơi sáng mồng hai Tết, hơn một tuần nữa mới về. Giờ này tại sao lại gọi Toàn từ phi trường?

- Nghe tin bão tuyết, em quyết định bỏ về. Em thuê xe, lái về một mình. Tới Grand Rapids, tuyết dầy quá không lái nổi nữa. Em trả xe, đón xe Greyhound. Trạm xe nằm ở phi trường O’Hare.

Toàn khoác vào người hai ba bộ quần áo ấm dầy cộm như da khủng long T-Rex. Cầm xẻng, chàng múc từng đống tuyết hất sang lề đường. Gần hai tiếng hì hục vật lộn với tuyết, cuối cùng chiếc xe từ từ hiện ra. Từng vòng quay chầm chậm lăn tới, chiếc xe nhọc nhằn cán lên tuyết trắng biến vào đêm đen. Thành phố Chicago bừng sáng màu tuyết hoang vắng như một bãi tha ma. Xa lộ liên bang 90 dẫn tới đại phi trường O’Hare, bình thường đông nghẹt, giờ này vật vờ ánh đèn xe cộ. Thấy Toàn bước xuống ngơ ngác nhìn quanh, Mai lao ra ôm chồng, khóc nức nở. Chú chăn trâu Toàn bồi hồi thấy lại người con gái dệt vải Mai của hơn mười năm trước. Sau trận động đất 89 chức nữ Hoàng Mai ôm vai ngưu lang Chí Toàn khóc sụt sùi ngay trước cửa nhà của mình. Giờ này trong khi bão tuyết 99 buông rơi, ngay trước cửa đại phi trường quốc tế O’Hare, chồng ôm vợ vuốt lưng nhè nhẹ.

Bão tuyết dầy hơn 12 inch giơ tay vẫy biệt khi mặt trời lấp ló phương Đông. Chiều hôm sau tuyết lại về. Đống tuyết dầy cao có ngọn chưa kịp tan lại bị phủ lên một lớp tuyết mới. Rồi lại tuyết. Trận này nối tiếp trận kia. Tuyết cũ chưa kịp giơ tay vẫy chào, tuyết mới nhẹ nhàng ghé lại. Hơn một tuần lễ thành phố Gió sống với tuyết.

Không biết tại bão tuyết hay tại nền kinh tế chung của cả nước, sau trận bão tuyết 99, hãng của Toàn lại di chuyển. Lần này hãng chọn Memphis. Toàn và Mai quyết định dời bỏ thành phố Gió thiên di xuống miền Nam, tái định cư tại thủ phủ nhạc Blues.

bão memphis, tennessee

- Không biết tại anh hay tại em, tụi mình tới đâu, thiên tai đuổi theo tới đó.

- Tại anh chứ tại ai.

- San Jose động đất 7.1. Chicago bão tuyết dầy hơn 12 inch. Memphis bão 100 dặm một giờ. Giờ chẳng biết đi đâu?

Mai vẫn ôm vai chồng, thủ thỉ,

- Anh đi đâu, em đi theo đó.

- Chắc không bồ?

- Chắc.

Toàn lan man nghĩ ngợi. Năm tuổi đi với ông anh sang Hoa Kỳ. Cả một đời chàng lớn lên trên vùng đất lạ. Bên này trường Việt Ngữ dạy mình là một người Việt, không phải Mỹ. Mà cũng đúng. Chưa bao giờ chàng cảm thấy mình là người Hoa Kỳ. Cách đây năm năm chàng quyết định quay về Việt Nam tìm lại khúc rốn thuở xưa. Hành trình về lại Đông phương gieo vào trong lòng biết bao là hoang mang, bởi chàng bơ vơ lạc loài với những người, với vùng đất có thời chàng đã nghĩ đó mới là người của mình, đó mới là đất Mẹ. Quay về lại Hoa Kỳ, chàng oán trách người anh. Tại sao lại ôm thằng bé năm tuổi bước chân xuống tàu?

Giờ này không còn biết chỗ nào là nhà!

Chưa kể, chàng cười buồn, đi tới đâu thiên tai đuổi theo tới đó.

Giờ này chẳng biết đi đâu?

Trong tử vi ngoài Thiên Di chắc chàng cũng có sao Thiên Tai chiếu mạng. Bây giờ dọn xuống Florida, thấy bóng chàng lấp ló trên bờ biển, sóng thần khó chịu đội đầu dâng cao. Chạy sang Hawaii, thấy chàng đi dạo với Mai bên những hàng dừa xanh, núi lửa im lìm ngủ say nổi cơn ghen, vươn vai thức dậy phun lửa cao ngất trời. Về Iowa mở Hoàng Mai Viên bên những đồng cỏ bắp xanh rờn chăn bò nuôi vịt. Nhận ra hình dáng chàng, trời cao ớn lạnh rùng mình. Khí lạnh gặp khí nóng lúc nào cũng dư thừa trên bầu trời của tiểu bang Iowa vào những tháng hè. Cả hai ôm chặt quyện tròn vào nhau tạo ra những cơn lốc F-5 thổi bay trang trại của chàng.

Toàn nhìn Mai một hồi, mắt không chớp.

- Làm gì mà nhìn người ta chằm chặp vậy?

- Em…em có bôi phấn không? Sao má hồng vậy?

- Anh…anh lại mát nặng rồi!

Đưa tay ra ôm vai vợ, Toàn nói nhỏ vào tai nàng,

- Chỗ nào có em, anh đi tới chỗ đó.

- Thôi, đừng có nịnh.

- Anh nói thật mà.

Mai sờ vào trán Toán,

- Anh hôm nay hơi lạ. Hay lại té giếng sâu mười tám thước rồi.

- Không nói giỡn đâu. Anh nói thật đó. Chỗ nào có em, anh đi tới chỗ đó.

- Thật không?

- Thật●