Con về mang vết bùn nhơ uế
Bụi trần gian lấm láp u mê.
Bạc tóc gió sương đầy duyên nợ,
Dài đường chân bước vội quay về.
Con về mang trái tim mưng mủ,
Còn chăng ấm lạnh cuộc tình xa.
Lửa tắt nên chi bình khô rượu,
Nụ hôn nồng rồi cũng phôi pha.
Con về đôi tay gầy xơ xác,
Ngập ngụa đời sóng bạc bon chen.
Lầm lũi như những vì sao lạc,
Bên đời còn lại mớ đêm đen.
Con về đôi mắt mù quờ quạng,
Bởi triền miên thức đủ tròn canh.
Để dõi chuyện đời qua năm tháng,
Mà quên nhắm lại chút yên lành.
Con về để một lần ở lại,
Một lần Thầy âu yếm rửa chân.
Rửa sạch thôi bụi đời quan tái,
Mà nghe lời tình tự ân cần.
Con về để thấy đời thơ bé,
Và nghe máu thật chảy về tim.
Thỏ thẻ tình thơ vang rất nhẹ,
Khúc yêu thương gõ nhịp êm đềm.
Con về dẫu để thành tay trắng,
Bây giờ ôm được cả bao la.
Gánh khổ niềm đau giờ thôi nặng,
Vai gầy nay thắm lại ngọc ngà.
Con về đường bỗng dưng rực sáng,
Kiếp mù xưa trả lại đời hoang.
Từ đường mấy năm chờ hoang lạnh,
Giày mới, áo xinh rượu tuôn tràn.
Thứ Năm thêm một lần duyên nợ,
Chờ con về để được rửa chân.
Để nghe điệp khúc tình yêu đó,
“Hãy yêu thương, yêu cả vạn lần”.
Sơn Ca Linh (Tuần Thánh 2020)