Thời Gian

( Bài suy niệm Tháng Các Linh Hồn )

*Mọi sự đều có thì giờ của chúng. ( GV.3: 1- 11 )

Vạn vật dưới bầu trời đều trải qua thời gian của chúng. Có thời gian sinh, thì cũng có thời gian chết. Có thời gian trồng xuống, thì cũng có thời gian nhổ lên cái đã trồng. Có thời gian giết chết, thì cũng có thời gian chữa lành. Có thời gian phá huỷ, thì cũng có thời gian xây dựng. Có thời gian khóc lóc, thì cũng có thời gian cười vui. Có thời gian than van, thì cũng có thời gian nhảy múa. Có thời gian rải đá, thì có thời gian thu lượm lại. Có thời gian gần gũi, thì cũng có thời gian xa cách. Có thời gian thâu hoạch, thì cũng có thời gian tiêu tán đi Có thời gian gìn giữ, thì cũng có thời gian loại bỏ. Có thời gian xé rách, thì cũng có thời gian vá lại. Có thời gian thinh lặng, thì cũng có thời gian nói năng. Có thời gian yêu thương, thì cũng có thời gian giận ghét. Có thời gian chinh chiến, thì cũng có thời gian hoà bình.

*Trước Mặt Thiên Chúa Một Ngày cũng tựa Ngàn năm,

Và Ngàn Năm cũng như Một Ngày. ( Lời Thánh Phêrô )

“Thoạt sinh ra thì đà khóc chóe,

Trần có vui sao chẳng cười khì ? (*)

Đời người sinh ký tử qui,

Sống là chuẩn bị để ly biệt trần.

Bé thơ ngày hoa đời vừa nở,

Chẳng có gì lo sợ vấn vương,

Bao quanh tràn ngập yêu thương,

Như hoa vừa nở dâng hương ngọt ngào.

Trai trưởng thành nuôi bao mộng đẹp,

Sống vội vàng sợ hẹp thời gian,

Sự nghiệp, danh vọng, giàu sang,

Đuổi theo đạt được lại càng hăng say.

Gái tự hào tô điểm đêm ngày,

Vẻ diễm kiều đắm say lòng người,

Tâm hồn mơ mộng đẹp tươi,

Tương lai bừng sáng đón mời vào xuân.

Nhưng cuộc đời có đâu đẹp mãi,

Nay có vui, mai lại có sầu,

Hoa kia tươi mãi được đâu,

Con người không thể sống lâu ngàn đời.

Mới ngày nào tuổi còn tươi thắm,

Mới ngày nào phấn khởi hiên ngang,

Chàng thì danh vọng vẻ vang,

Nàng thì rực rỡ cao sang hơn người.

Vừa mới đây tháng ngày thấm thoát,

Mà bây giờ sao khác năm xưa,

Hàm răng đã thấy lưa thưa,

Tóc mây bỗng chốc lại vừa điểm sương.

Xưa nay nhân trần nuôi hy vọng,

Tìm mọi cách xây mộng trường sinh,

Thật không biết lựa sức mình,

Luật trời sinh tử chứng minh tỏ tường.

Suốt đời dù mải mê tích lũy,

Xuôi hai tay nắm giữ được gì,

Đời người sinh ký tử qui,

Sống là cõi tạm, thác là trường sinh.

Luật trời chính là do Thượng Đế,

Phước của mình tích để sau này,

Nếu sống tốt đẹp ngày nay,

Mai sau vĩnh cửu tràn đầy hân hoan.

Hoàng hôn xuống chậm nghiêng soi bóng,

Cô khách dừng chân đứng ngẩn ngơ,

Màn đêm buông phủ lờ mờ,

Bóng người chìm lắng ơ hờ trong đêm.

Ngàn năm nào có gì đâu,

Chỉ còn lưu lại cỏ lau úa vàng,

Cuộc đời như chuyến đò ngang,

Con thuyền hút bóng mênh mang đất trời.

Lạy Chúa ! Là Đường ! Là Sự Sống !

Lạy Chúa chính là Đấng Tình Thương !

Bụi trần che phủ mù sương,

Xin Ngài dìu dắt soi đường con đi.

ĐINH VĂN TIẾN HÙNG

(*) Ghi chú: Trích thơ Nguyễn Công Trứ