Sức Mạnh Của Đức Tin
Tờ Washington Post ngày hôm qua (24 tháng 9, 2018) dưới tựa đề: “Đó là Câu Chuyện Trong Tiểu Thuyết” (It’s a story out of a novel) (*), đã đăng câu chuyện chàng thiếu niên Aldi Novel Adilang, người Nam Dương trên đảo Sulawesi, sống sót trên một chiếc bè nuôi cá, không buồm không chèo lái, bị trôi dạt trên biển gần hai tháng, không có gì ngoài quyển Kinh thánh và tài khéo léo … (Aldi Novel Adilang was stuck drifting at sea for nearly two months, with little besides a Bible and his own ingenuity…)
Câu chuyện đức tin đã cứu giúp Aldi – từng muốn nhảy xuống biển tự sát – khiến chúng ta liên tưởng đến trường hợp của mình. Tất cả chúng ta đều vô cùng khốn đốn sau tháng 4 năm 1975, nhà tan cửa nát. Người thì bị tịch thu tài sản và đuổi đi vùng kinh tế mới, rất nhiều người chúng ta bị đi tù cải tạo. Trên những con thuyền vượt biên mong manh, giữa gió to sóng lớn chính đức tin đã làm chung ta yên tâm.
Chúng tôi có một kinh nghiệm bản thân, chắc cũng tương tự như nhiều anh em, khi chúng tôi bị giam trong trại cải tạo Cây Cày A, gần biên giới Miên – Việt thuộc tỉnh Tây Ninh, vì bị tố cáo phản động, tôi bị biệt giam nơi “Cây Da Xà”. May mắn cho tôi tại chỗ giam này tôi bị cùm chung với HQ, người sáng tác Thánh ca và có tư cách như một thầy tu. Trong những cơn đói khát, dưới đáy vực sâu tuyệt vọng, HQ đã giúp tôi giữ vững tinh thần bằng cách đề nghị cùng nhau bàn luận Kinh Thánh. Nói là bàn luận nhưng HQ nói phần lớn, nhiều lúc anh ta nói rất mê say, tuy hai chân bị cùm nhưng miệng nói huyên thuyên, hai tay vung vảy, có khi vung cả chân làm tiếng cùm đập vào nhau nghe rổn rảng.
Đề tài chúng tôi mê say suy niệm liên quan đến “Bài Giảng Trên Núi” hay Tám Mối Phúc Thật: “Hạnh phúc cho những người ý thức về nhu cầu tâm linh của mình, vì Nước Trời thuộc về họ. Hạnh phúc cho những người than khóc, vì sẽ được an ủi... Hạnh phúc cho những người đói khát sự công chính, vì sẽ được no đủ... Hạnh phúc cho những người bị ngược đãi vì sự công chính, bởi Nước Trời thuộc về họ. Hạnh phúc cho anh em khi bị người ta mắng nhiếc, ngược đãi... vì đã theo ta. Hãy hân hoan và vui mừng hớn hở”.
Những lời lẽ trong Kinh Thánh từ miệng HQ thốt ra đã giúp tôi rất nhiều, tôi không còn cảm thấy cô đơn tuyệt vọng, khốn khổ nữa, trái lại tâm hồn tôi trở nên yên bình, không còn chất chứa oán hận ngút ngàn, không còn sợ sệt điều chi. Thậm chí tôi từng nghĩ nếu họ mang tôi ra bắn cũng có sao đâu, tôi sẽ thoát khỏi cuộc đời ô trọc này để về với Chúa.
Trong nhà biệt giam khi được HQ trau dồi Kinh Thánh đã khiến tôi trở thành con người mới, giống như Trương Vô Kỵ (trong tiểu thuyết Kim Dung), học được Cử Dương Chân Kinh. Chỉ có điều khi chúng ta bị khốn khổ với nghịch cảnh, chúng ta thường nghĩ đến Thiên Chúa. Nhưng trong đời sống thường ngày, nếu mọi sự diễn ra tốt đẹp, chúng ta rất hay bỏ quên Người!
Phạm Mạnh Tuấn
(1) WP chơi chữ vì trong tên Aldi cũng có chữ Novel.
Tờ Washington Post ngày hôm qua (24 tháng 9, 2018) dưới tựa đề: “Đó là Câu Chuyện Trong Tiểu Thuyết” (It’s a story out of a novel) (*), đã đăng câu chuyện chàng thiếu niên Aldi Novel Adilang, người Nam Dương trên đảo Sulawesi, sống sót trên một chiếc bè nuôi cá, không buồm không chèo lái, bị trôi dạt trên biển gần hai tháng, không có gì ngoài quyển Kinh thánh và tài khéo léo … (Aldi Novel Adilang was stuck drifting at sea for nearly two months, with little besides a Bible and his own ingenuity…)
Câu chuyện đức tin đã cứu giúp Aldi – từng muốn nhảy xuống biển tự sát – khiến chúng ta liên tưởng đến trường hợp của mình. Tất cả chúng ta đều vô cùng khốn đốn sau tháng 4 năm 1975, nhà tan cửa nát. Người thì bị tịch thu tài sản và đuổi đi vùng kinh tế mới, rất nhiều người chúng ta bị đi tù cải tạo. Trên những con thuyền vượt biên mong manh, giữa gió to sóng lớn chính đức tin đã làm chung ta yên tâm.
Chúng tôi có một kinh nghiệm bản thân, chắc cũng tương tự như nhiều anh em, khi chúng tôi bị giam trong trại cải tạo Cây Cày A, gần biên giới Miên – Việt thuộc tỉnh Tây Ninh, vì bị tố cáo phản động, tôi bị biệt giam nơi “Cây Da Xà”. May mắn cho tôi tại chỗ giam này tôi bị cùm chung với HQ, người sáng tác Thánh ca và có tư cách như một thầy tu. Trong những cơn đói khát, dưới đáy vực sâu tuyệt vọng, HQ đã giúp tôi giữ vững tinh thần bằng cách đề nghị cùng nhau bàn luận Kinh Thánh. Nói là bàn luận nhưng HQ nói phần lớn, nhiều lúc anh ta nói rất mê say, tuy hai chân bị cùm nhưng miệng nói huyên thuyên, hai tay vung vảy, có khi vung cả chân làm tiếng cùm đập vào nhau nghe rổn rảng.
Đề tài chúng tôi mê say suy niệm liên quan đến “Bài Giảng Trên Núi” hay Tám Mối Phúc Thật: “Hạnh phúc cho những người ý thức về nhu cầu tâm linh của mình, vì Nước Trời thuộc về họ. Hạnh phúc cho những người than khóc, vì sẽ được an ủi... Hạnh phúc cho những người đói khát sự công chính, vì sẽ được no đủ... Hạnh phúc cho những người bị ngược đãi vì sự công chính, bởi Nước Trời thuộc về họ. Hạnh phúc cho anh em khi bị người ta mắng nhiếc, ngược đãi... vì đã theo ta. Hãy hân hoan và vui mừng hớn hở”.
Những lời lẽ trong Kinh Thánh từ miệng HQ thốt ra đã giúp tôi rất nhiều, tôi không còn cảm thấy cô đơn tuyệt vọng, khốn khổ nữa, trái lại tâm hồn tôi trở nên yên bình, không còn chất chứa oán hận ngút ngàn, không còn sợ sệt điều chi. Thậm chí tôi từng nghĩ nếu họ mang tôi ra bắn cũng có sao đâu, tôi sẽ thoát khỏi cuộc đời ô trọc này để về với Chúa.
Trong nhà biệt giam khi được HQ trau dồi Kinh Thánh đã khiến tôi trở thành con người mới, giống như Trương Vô Kỵ (trong tiểu thuyết Kim Dung), học được Cử Dương Chân Kinh. Chỉ có điều khi chúng ta bị khốn khổ với nghịch cảnh, chúng ta thường nghĩ đến Thiên Chúa. Nhưng trong đời sống thường ngày, nếu mọi sự diễn ra tốt đẹp, chúng ta rất hay bỏ quên Người!
Phạm Mạnh Tuấn
(1) WP chơi chữ vì trong tên Aldi cũng có chữ Novel.