□ Nguyễn Trung Tây

Phụ Nữ Canaan: Đào Lỗ Chôn...Đầu! □ Matt 15:21-28




Người phụ nữ là người nước ngoài trong ánh mắt người Do Thái.

Sinh ra làm người dân xứ Canaan, một điều mà cô không được chọn,

Nó chỉ xảy ra vào thời điểm một người đàn ông và một người phụ nữ (thông qua một khế ước hôn nhân) biết nhau một cách rất thân mật, cô sau đó được đưa (đẩy?) vào cõi trần. Người đàn ông và người phụ nữ này (chuẩn mực xã hội gọi bố mẹ) gốc Canaan; kết quả, cô (con gái) được bị đóng dấu với thương hiệu như sau,

Quốc Gia: Canaan,

Giới Tính: Nữ.

Trên tất cả, vì dòng máu Canaan cô thừa hưởng, người phụ nữ trở thành kẻ thù với người Do Thái.

Bởi vì thịt da Canaan, cô bị coi là hạng người thấp hèn so với người Do Thái, những người mà tổ tiên của họ đã từng xâm chiếm và sau đó nuốt gọn đất đai của tổ tiên cô. Vâng, người Do Thái nói Canaan là đất của chúng tôi bởi Adonai Elohim đã từng hứa với Abraham, Isaac và Giacóp, tổ tiên của chúng tôi. Mời bạn đọc Kinh Thánh, Sách Sáng Thế Ký...

Vâng, cô ấy thì nghĩ ngược hẳn lại, "Canaan mới thực sự là đất của chúng tôi bởi Ba’al và nhiều vị thần khác đã mặc khải điều này với tổ tiên chúng tôi từ ngày đầu tiên của vũ trụ."

Những màn tranh luận kiểu như thế này sẽ không bao giờ kết thúc, nhưng thực tế là Israel đang thừa hưởng phần lớn diện tích mảnh đất trong quá khứ được sở hữu bởi dân Canaan.

Quốc gia Canaan đã bị xóa tên. Nó đã biến mất theo làn gió, nhưng may mắn thay người Canaan vẫn còn tồn tại; Tyre và Sidon là hai vùng đất vẫn còn những người Canaan (của một quốc gia bị xóa sổ) định cư.

Vì lý do gì đó không được giải thích, Đức Giêsu, một người Do Thái ở tuổi ba mươi và môn sinh của Ngài lang thang tới vùng đất của dân ngoại, vùng đất của nền văn hóa mà họ khinh thường, họ thậm chí gọi những người của vùng đất này là (xin lỗi) chó...

Và thật tình cờ phái đoàn hành hương gặp người phụ nữ Canaan.

Mặc cho những dị biệt về chủng tộc, người phụ nữ lớn tiếng năn nỉ người đàn ông Do Thái.

Cô thậm chí còn gọi ông, "Con vua David," vị vua đã xóa sổ quốc gia Canaan...

Cô làm như vậy bởi vì tình thương dành riêng cho cô con gái đang bị quỷ ma hành hạ từ thể xác cho tới tinh thần.

Nhưng, thật là ngạc nhiên, Đức Giêsu của một tình yêu bao la tỉnh bơ phớt lờ trước lời cô cầu xin.

Người phụ nữ chắc chắn phải bị thương tổn.

Bởi Đức Giêsu bịt tai nhắm mắt làm ngơ trước lời cô cầu khẩn.

Nhưng người phụ nữ đã không cho phép cảm tính cá nhân có quyền kiểm soát suy nghĩ của riêng mình, cô tiếp tục năn nỉ, năn nỉ lớn tiếng đến nỗi những người môn đệ của Đức Giêsu phải nhập cuộc,

"Ơi Thầy! Xin ban cho cô ấy bất cứ điều gì cô ấy muốn, nếu không, cô vẫn tiếp tục đi theo và hét lớn tiếng sau lưng chúng ta... "

Tới giây phút này Đức Giêsu mới chịu mở miệng giải thích thái độ kỳ lạ của mình, "Ta chỉ được gửi đến các chiên lạc nhà Israel."

Ôi! Trái tim của người phụ nữ một lần nữa bị gai nhọn xuyên thủng bởi một lời nói sao quá vô tình như vậy.

Cô ấy có thể đã tự trách chính mình, "Bởi vì nền văn hóa Canaan của tôi, lời cầu xin của tôi bị quẳng thẳng vào thùng rác, lời năn nỉ của tôi chẳng có nghĩa gì với người đàn ông Do Thái nổi tiếng với tài chữa bệnh... Oh! Đau khổ biết bao với cảm giác bị coi thường... "

Nhưng, mặc cho tâm hồn bị thương tổn, người phụ nữ đã không bỏ cuộc. Cô đi thêm một bước đi mới, lần này, cô quỳ xuống ngay trước mặt Đức Giêsu, "Ôi! Xin thương đến tôi. "

Vâng, người phụ nữ thực sự đặt mình ngay dưới bàn chân của người đàn ông Do Thái... Cô hy vộng tư thế khiêm nhường này có thể di chuyển "trái tim cứng rắn" của người đàn ông...

Nhưng cô đã lầm! Hoàn toàn sai lầm!

Đức Giêsu nói một lời, một lời chắc chắn gây sốc cho độc giả Kinh Thánh của muôn thế hệ, "Không ai lấy thức ăn của trẻ em và ném cho chó..."

Bingo! Yahtzee! Tuyệt vời!

Gọi thiên hạ là chó trong nền văn hóa Trung Đông là một sỉ nhục lớn.

Tâm hồn người phụ nữ một lần nữa lại bị tổn thương,

Đức Giêsu đã làm lơ trước lời cô cầu xin, và bây giờ Ngài lại "thử thách đức tin của cô" (một người nào đó có thể thích cụm từ “thử thách đức tin”, một nỗ lực để hiểu tại sao danh từ “những con chó” xuất hiện trong câu truyện Tin Mừng này).

Người phụ nữ có thể đã nói với chính mình: "Đủ rồi! Quá đủ để tôi cam tâm nhẫn nhục. Tôi B... BỎ. "

Và rồi sau đó, cô bỏ đi tìm kiếm một nơi, đào một cái lỗ, chôn đầu sâu vào lỗ để cô gặm nhắm nỗi đau tổn thương của riêng mình...

Tại sao không!

Đó là một trong những cách trần gian thông thường phản ứng khi bị tổn thương...

Oh! Tổn thương!

Nhưng, thật là ngạc nhiên, người phụ nữ không bỏ đi nhưng tiếp tục bước tới, lần này cô “đi sát với chủ đề." Cô phản ứng thật bất ngờ, "Vâng, thưa ngài. Ngài nói rất đúng, nhưng ngay cả những con chó cũng có thể ăn những vụn bánh rơi từ bàn ăn của ông chủ chứ. "

Ôi! Tuyệt vời! Tuyệt!

Người phụ nữ xứ Canaan được trời ban cho một khả năng ứng xử đối đáp thật tuyệt vời!

Ngay lúc đó, Đức Giêsu đổi ý. Ngài cất tiếng ca ngợi người phụ nữ ngay nơi công cộng, "Này chị! Chị có một đức tin thật là tuyệt vời. .."



Bạn thân,

Tại thời điểm chúng ta cầu nguyện,

Có những lúc hình như Thiên Chúa làm ngơ không chú ý đến lời cầu nguyện.

Hình như Thiên Chúa đóng chặt cả hai vành tai trước những lời cầu xin.

Nếu bạn đã từng cảm nghiệm những tình huống khó khăn như thế, mời bạn, chúng ta hãy hướng tới "vị thánh quan thầy," Người Phụ Nữ Canaan.

Học hỏi từ vị thánh, chúng tôi sẽ không bỏ cuộc, không dừng ngang, chúng ta sẽ không đào lỗ chôn...đầu, cái đầu đang mang đầy thương tích, nhưng tiếp tục cầu nguyện, tiếp tục gõ cửa, và kiên nhẫn chờ đợi giây phút,

Giây phút cánh cửa thiên đàng sẽ mở tung ra...

Những gì chúng ta cầu nguyện cuối cùng được thiên đàng gật đầu...

Ơi bạn, đừng bỏ cuộc!

Làm ơn, đừng đào lỗ!

Làm ơn, đừng bao giờ làm như thế!

□ The Canaanite Woman: Dig A Hole To Bury Head! □ Matt 15:21-28



The woman was a foreigner to the Jews.

Something that she did not choose, i.e., to be born a Canaanite person.

It just happened at the moment a man and a woman through a marriage bond knew each other in a very intimate manner, she was then brought (or pushed) to life. This man and this woman (called the parents by social norm) were Canaanite; as a result, she (the daughter) was branded with this following stamp,

Nationality: Canaan,

Sex: Female.

Above all, because of the Canaanite blood she inherited, the woman became an enemy to the Jews.

Because of her Canaanite flesh, she was considered inferior to the Jews, whose ancestors invaded and then possessed the land of her ancestors. Well, the Jews said Canaan is our land as Adonai Elohim promised to Abraham, Isaac and Jacob, our ancestors. Read the Bible, the Book of Genesis…

Well, she certainly believed the opposite, “Canaan is indeed our land as Ba’al and many other gods revealed to our ancestors from the first day of creation.”

The argument would never end, but the reality is that Israel inherited the majority of the land once was possessed by the Canaanites.

The nation was erased. It was gone with the wind, but the people fortunately remained; Tyre and Sidon were two one many places where the remnants of the lost nation resettled.

For whatever reason that was not explained, Jesus, a Jew in his thirties and his Jewish company travelled to the lands of the Gentiles, whom they culturally considered inferior, they even called them dogs…

And they encountered the Canaanite woman.

In spite of cultural conflict, she raised her voice to the Jewish man.

She even addressed him, “Son of David,” the king who finished the nation Canaan.

She overcame the cultural barrier between her and Jesus because of her love for her daughter, who was tormented by a devil.

But, surprisingly, the loving Jesus ignored her pleas.

The woman must have feel hurt.

Because Jesus shut his ears to hers.

But she did not allow her feeling to control her mind, rather she kept raising her voice so loud that Jesus’ disciples jumped into the scene,

“Oh! Please, master, give her whatever she wants, otherwise, she continues to shout after us…”

Jesus explained his strange behavior, “I’m sent only to the lost sheep of Israel.”

Ouch! The heart of the woman was again pierced with such a comment.

She might have beaten herself, “Because of my Canaanite background, my plea is ignored, my voice is insignificant to the ears of this famous Jewish healer… Oh! How much my feelings are hurt...”

But, despite feeling hurt, the woman did not quit. She moved to next step, this time she knelt in front of Jesus, “Oh! Please.”

Well, the woman really put herself at the feet of the Jewish man… She expected this posture might move the “obstinate heart” of the man…

But she was wrong! Totally wrong!

Jesus said a statement that surely shocked the readers of the Bible, “No one takes the food of the children and throw it to the dogs…”

Bingo! Yahtzee! Perfect!

Calling someone dogs in Middle Eastern culture is culturally an insult.

The woman must feel deeply hurt again,

Jesus ignored her, and now in a very critical way “challenged her faith” (someone might prefer this phrase as an attempt to understand why the word dogs find a place in this episode!).

The woman might have said to herself, “That’s it. No more! Too much for me to handle. I Q….QUIT.”

She would then go away to look for a place to dig a hole to bury her head into it and to nurse her hurt feeling and her resentment…

Why not!

That is one of the common ways human beings react when feeling hurt…

Oh! Hurt feelings!

But, surprisingly, the woman neither gave up nor quit, but rather “stick to the subject.” Amazingly, she responded to Jesus’ statement by an unexpected response,

“Yes, sir. You are right, but even the dogs can eat the scraps that fall from the master’s table.”

Well! Well! Well!

How good the woman is in communication!

At this moment, Jesus changed his mind. He praised the woman in public, “Woman, you have a great faith…”



Dear friend,

At the moment we pray,

Sometimes it seems like God doesn't heed our prayer.

It seems like God shuts both His ears to our pleas.

If you have ever been in such difficult circumstances, let us turn to our “patron saint,” the Canaanite woman.

Learning from her, we will not quit, we will not dig a hole to bury our heads, but keep asking, keep knocking, and patiently wait for the moment,

The moment the door opens…

What we ask is eventually granted…

Please, don’t quit!

Please, don’t dig a hole!

Please!

□ Nguyễn Trung Tây

www.nguyentrungtay.webs.com