III. Jacinta ngã bệnh và qua đời

Jacinta ngã bệnh

Trên đây là những ngày sống của Jacinta cho tới lúc Chúa gửi bệnh cúm tới khiến em phải liệt giường và cả anh trai Francisco của em nữa. Buổi tối trước khi em bị cúm, em bảo:

“Em bị đau đầu kinh khủng và hết sức khát nước! Nhưng em sẽ không uống nước, vì em muốn chịu đau khổ vì những người có tội”.

Ngoài trường học và những nhiệm vụ nho nhỏ mà con được trao để làm ra, con dành hết thì giờ rảnh rỗi để ở bên người bạn đồng hành bé nhỏ của con. Một ngày kia, khi con tới thăm trên đường tới trường, Jacinta nói với con:

“Này chị, chị nói với Chúa Giêsu Ẩn Mình rằng em thích Người lắm, em thực sự thích Người lắm lắm”. Những lúc khác, em nói:
“Chị nói với Chúa Giêsu rằng em gửi Người tình yêu của em, và mong được gặp Người”.

Bất cứ khi nào con thăm phòng của em trước nhất, em đều nói với con: “Chị hãy đi thăm anh Francisco đi. Em làm việc hy sinh ở đây một mình”.

Vào một dịp khác, mẹ em đem đến cho em một ly sữa và nói em uống. Em trả lời: “mẹ ơi, con không muốn uống” và dùng tay đẩy ly sữa ra. Dì con năn nỉ một lúc, rồi rời phòng mà nói “tôi không biết làm sao khiến nó dùng bất cứ thứ gì; nó không thèm ăn uống gì cả”. Khi chỉ còn hai chúng con, con hỏi em “Làm thế nào em lại không vâng lời mẹ em như thế, và không dâng hy sinh cho Chúa vậy?” Khi nghe điều này, em chẩy nước mắt, mà con được hạnh phúc lau khô, rồi nói: “lần này em quên”. Em bèn gọi mẹ, xin mẹ tha thứ và nói em sẽ dùng bất cứ thứ gì mẹ muốn. Mẹ em đem ly sữa trở lại, và Jacinta uống không còn một giọt, không một chút ngần ngại. Sau này, em nói với con:
“Ước chi chị biết uống thứ đó khó khăn biết chừng nào!”

Một lần khác, em nói với con: “Càng ngày càng khó cho em phải uống sữa hay ăn cháo, nhưng em không nói gì. Em uống chúng vì yêu mến Chúa và Trái Tim Vô Nhiễm Maria, Mẹ trên trời của chúng ta”.

Một lần nữa, con hỏi em: “Em có đỡ hơn không?” Em trả lời “Chị biết em không đỡ hơn” rồi thêm: “Em rất đau ở ngực! Nhưng em không nói gì. Em chịu đau khổ để các người tội lỗi ăn năn trở lại”.

Một ngày kia, khi con tới, em hỏi: “Hôm nay chị có làm nhiều hy sinh không? Em làm khá nhiều. Mẹ em ra ngoài, và em muốn đi thăm anh Francisco mấy lần, nhưng em không đi”.

Đức Mẹ tới thăm

Tuy nhiên, Jacinta phần nào khá hơn. Em còn có thể ngồi dậy, và dành nhiều giờ ngồi ở giường của Francisco. Một dịp kia, em cho vời con tới gặp em ngay lập tức. Con vội chạy qua. Jacinta bảo:

“Đức Mẹ tới gặp chúng em. Ngài nói với chúng em ngài sẽ đem anh Francisco về trời nay mai, rồi ngài hỏi xem em còn muốn làm cho nhiều người tội lỗi hơn nữa ăn năn trở lại hay không. Em nói em muốn. Ngài bảo em sẽ phải vào một bệnh viện, ở đấy, em sẽ chịu đau khổ rất nhiều; và em phải chịu đau khổ vì sự ăn năn trở lại của người có tội, để đền vì các tội xúc phạm tới Trái Tim Vô Nhiễm Maria, và vì lòng yêu mến Chúa Giêsu. Em hỏi xem chị có đi với em không. Thì ngài nói chị sẽ không đi, và đó là điều em thấy khó [chấp nhận] nhất. Ngài nói mẹ em sẽ đem em đi và rồi em sẽ ở đó một mình!”

Sau đó, em trầm tư một lúc, rồi nói thêm: “Ước chi chị ở với em! Điều khó khăn nhất là đi mà không có chị. Có lẽ, bệnh viện là một căn nhà lớn tối tăm, nơi chị không nhìn thấy, và em sẽ ở đó chịu đau khổ một mình! Nhưng không hệ gì! Em sẽ chịu đau khổ vì lòng yêu mến Chúa chúng ta, để đền tạ Trái Tim Vô Nhiễm Maria, vì sự ăn năn trở lại của các người có tội và vì Đức Thánh Cha”.

Khi thời khắc để anh trai Francisco của em về trời đã đến, em thổ lộ với anh trai các lời nhắn sau cùng này: “Anh hãy gửi trọn lòng yêu mến của em cho Chúa và Đức Mẹ của chúng ta, và thưa với các Đấng rằng em sẽ chịu đau khổ theo lượng các Đấng muốn, để các người tội lỗi ăn năn trở lại và đền tạ Trái Tim Vô Nhiễm Maria”.

Jacinta chịu đau khổ một cách hăng hái khi anh trai qua đời. Em tư lự rất lâu, và nếu có ai hỏi xem em đang nghĩ gì, em đều trả lời: “nghĩ đến anh Francisco. Con sẵn sàng cho đi mọi sự để được thấy anh một lần nữa!” Rồi em dàn dụa nước mắt.

Một ngày kia, con nói với em: “Không bao lâu nữa em sẽ về trời. Còn chị thì sao?” Em bảo con:

“Thương chị quá, chị đừng khóc! Em sẽ cầu nguyện rất nhiều cho chị khi em lên đó. Còn đối với chị, đó là cách Đức Mẹ muốn thế. Nếu ngài muốn thế đối với em, em sẽ hân hoan ở lại và chịu nhiều đau khổ hơn vì các người tội lỗi”.

Trong bệnh viện Ourém

Ngày Jacinta vào bệnh viện đã đến. Quả thực, em rất đau. Khi tới gặp em, mẹ em hỏi xem em có cần gì không. Em thưa em muốn gặp con. Chuyện này không dễ cho dì con chút nào, nhưng ngay khi có dịp, dì con đã tới đem con đi với dì. Vừa thấy con, Jacinta đã vui mừng ôm choàng lấy con, và xin mẹ em để con ở lại với em trong khi dì đi chợ. Lúc ấy, con hỏi xem em có đau lắm không.

“Có, em đau lắm. Nhưng em dâng mọi sự cho các người có tội, và để đền tạ Trái Tim Vô Nhiễm Maria”. Rồi, lòng đầy phấn khích, em nói đến Chúa và Đức Mẹ. “Ôi, em thích chịu đau khổ vì các Đấng để làm các Đấng được vui lòng quá! Các Đấng rất yêu thương những người chịu đau đớn để các người có tội ăn năn trở lại”.

Thời gian cho phép thăm người bệnh qua đi rất nhanh, và dì con đã trở lại đem con về nhà. Dì hỏi xem Jacinta có muốn gì không. Con nhỏ chỉ khẩn khoản xin mẹ đem con theo khi tới thăm em lần tới. Do đó, bà dì tốt lành của con, người rất muốn làm vui lòng đứa con gái nhỏ, đã đem con theo lần thứ hai. Con thấy Jacinta vui hơn bao giờ hết, vui vì được chịu đau đớn vì lòng yêu mến Chúa nhân lành và Trái Tim Vô Nhễm Maria, cũng như các kẻ có tội và Đức Thánh Cha. Đó là lý tưởng của em, và em không nói gì tới bất cứ điều gì khác.

Trở về Aljustrel

Em trở về nhà cha mẹ trong một thời gian ngắn. Em có một vết thương lớn trên ngực cần được chữa trị hàng ngày, nhưng em chịu đựng, không hề than thở và không một dấu hiệu bực bội nào. Điều làm em không vui hơn cả là những cuộc thăm viếng và tra hỏi thường xuyên của nhiều người muốn được gặp em, và là những người giờ đây em không thể tránh được bằng cách chạy trốn nữa. Em nói một cách nhẫn nhục:

“Em dâng cả hy sinh này nữa, cho các người có tội ăn năn trở lại. Em sẽ hiến mọi sự để có thể tới Cabeço và đọc kinh Mân Côi ở đấy tại chỗ ưa thích của chúng ta! Nhưng em không thể làm điều này được nữa rồi. Khi chị tới Cova da Iria, xin chị cầu nguyện cho em. Cứ nghĩ mà coi, em sẽ không bao giờ được tới đó nữa!” Nước mắt lại ròng ròng chẩy xuống má em.

Một ngày kia, dì con yêu cầu con: “Cháu hãy hỏi xem Jacinta đang nghĩ gì, khi em nó lấy tay che mặt và ở bất động một lúc lâu như thế. Dì đã hỏi em nó, nhưng em nó chỉ mỉm cười, không nói gì”. Con hỏi Jacinta. Em trả lời:

“Em nghĩ tới Chúa, tới Đức Mẹ, tới các người tội lỗi, và tới… (em nhắc đến một phần của Bí Mật). Em thích suy nghĩ”.

Dì con hỏi con xem Jacinta trả lời ra sao. Con chỉ mỉm cười. Điều này khiến dì con nói với mẹ con điều gì đã xẩy ra. Dì nói lớn “Đời sống mấy đứa trẻ này quả lạ lùng đối với em. Em không thể nào hiểu nổi!” Còn mẹ con thì phụ họa “Đúng đấy, và khi chúng ở một mình, chúng nói ơi là nói. Ấy thế nhưng bất kể dì cố gắng lắng nghe như thế nào, dì cũng không bao giờ bắt được một chữ! Tôi không thể hiểu được chuyện khó hiểu này”.

Đức Mẹ lại đến thăm

Một lần nữa, Đức Trinh Nữ Diễm Phúc lại đoái thương đến thăm Jacinta, để nói với em về những thánh giá và hy sinh mới đang chờ em. Em cho con hay tin như sau:

“Đức Mẹ bảo em rằng em sẽ đi Lisbon, tới một bệnh viện khác; em sẽ không còn gặp lại chị, cả cha mẹ em nữa cũng không, và sau khi chịu đau đớn rất nhiều, em sẽ chết một mình. Nhưng Đức Mẹ nói em đừng sợ, vì chính ngài sẽ tới đem em về thiên đàng”.

Em ôm con và khóc: “Em sẽ không bao giờ còn gặp lại chị! Chị sẽ không tới thăm em ở đó. Ôi, chị làm ơn, hãy cầu nguyện nhiều cho em, vì em sắp phải chết một mình!”

Jacinta chịu đau đớn khủng khiếp cho tới ngày em lên đường đi Lisbon. Em luôn níu lấy con và sụt sùi: “Em sẽ không bao giờ gặp lại chị! Cả má em, các anh của em, cả cha em cũng thế! Em sẽ không bao giờ còn gặp lại họ nữa! Và rồi, em sẽ chết một mình!”

Một ngày kia, con khuyên em: “em đừng nghĩ như thế!” Em trả lời:

“Chị để em nghĩ như thế, vì em càng nghĩ em càng đau đớn, và em muốn đau đớn vì lòng yêu mến Chúa và các người có tội. Dù sao, em cũng không lo! Đức Mẹ sẽ tới với em ở đó và đưa em về thiên đàng”.

Có lúc, em hôn và ôm lấy tượng chịu nạn và hô lên: “Ôi lạy Chúa Giêsu của con, con yêu mến Chúa, và con muốn chịu đau đớn rất nhiều vì lòng yêu mến Chúa”. Không biết bao nhiêu lần em đã nói “Ôi Chúa Giêsu, giờ đây Chúa có thể làm cho nhiều người có tội ăn năn trở lại, vì đây thực sự là một hy sinh lớn!”

Thỉnh thoảng, em hỏi con: “Có phải em sắp chết mà không được lãnh nhận Chúa Giêsu Ẩn Mình hay không? Ước chi Đức Mẹ đem Người đến cho em, khi ngài tới đón em!”

Một ngày kia, con hỏi em: “Em sẽ làm gì trên thiên đàng?”

“Em sẽ yêu mến Chúa Giêsu rất nhiều, và cả Trái Tim Vô Nhiễm Maria nữa. Em sẽ cầu nguyện rất nhiều cho chị, cho các người có tội, cho Đức Thánh Cha, cho cha mẹ em và các anh các chị của em, và cho mọi người đã xin em cầu nguyện cho”.

Khi nét mặt mẹ em buồn sầu vì thấy con gái quá yếu, Jacinta thường nói: “Mẹ ạ, mẹ đừng lo, con sẽ lên thiên đàng và ở trên đó, con sẽ cầu nguyện thật nhiều cho mẹ”. Hoặc “Mẹ đừng khóc, con không sao”. Nếu có người hỏi xem em cần gì, em thường trả lời: “Không, con không cần gì, cám ơn!” Nhưng khi mọi người đã ra khỏi phòng rồi, em mới nói: “Em rất khát, nhưng em không muốn uống nước. Em dâng hy sinh này lên Chúa Giêsu vì các người có tội”.

Một ngày kia, sau khi dì con hỏi con đủ điều, Jacinta gọi con tới và nói với con: “Em không muốn chị cho bất cứ ai hay em đau đớn, kể cả mẹ em; em không muốn làm mẹ em buồn”.

Một dịp nọ, con thấy em áp ảnh Đức Mẹ vào trái tim và nói: “Ôi lạy Mẹ thiên đàng rất yêu qúi của con, con có chết một mình hay không?” Con nhỏ rõ ràng rất sợ khi nghĩ đến việc phải chết một mình! Con cố gắng an ủi em bằng cách nói rằng “Chết một mình cũng đâu có gì, miễn là Đức Mẹ đến đón em?”

“Đúng vậy, quả đâu có sao. Em không biết tại sao nữa, nhưng đôi khi em quên việc Đức Mẹ sẽ đến đem em đi. Em chỉ nhớ rằng em sẽ chết mà không có chị gần bên em”.

Lên đường đi Lisbon

Cuối cùng, ngày em phải lên đường đi Lisbon cũng đã tới. Qủa là một cuộc ly biệt xé lòng. Đã từ lâu, em vẫn níu lấy con, quàng tay ôm quanh cổ con, và sụt sùi: “chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa! Chị hãy cầu nguyện nhiều cho em, cho tới khi em về thiên đàng. Lúc ấy, em sẽ cầu nguyện nhiều cho chị. Chị đừng bao giờ nói Bí Mật cho bất cứ ai, dù họ có giết chị. Chị hãy yêu mến Chúa Giêsu và Trái Tin Vô Nhiễm Maria rất nhiều, và làm nhiều việc hy sinh cho các người có tội".

Từ Lisbon, em nhắn tin cho con hay Đức Mẹ tới thăm em ở đó; ngài cho em biết ngày và giờ em chết. Sau cùng, Jacinta nhắc nhở con phải ăn ở rất tốt.

Chị Lucia kết thúc cuốn hồi ký thứ nhất của chị với các chi tiết trên, chưa cho biết Jacinta qua đời ngày nào. Theo ghi chú của linh mục tiến sĩ Joaquin M. Alonso, trưởng văn khố của Fatima, thì Jacinta ngã bệnh tháng Mười năm 1918 và Francisco ngã bệnh sau đó không lâu, nhưng lại qua đời sớm hơn em gái, ngày 4 tháng Tư năm 1919. Jacinta được đưa vào bệnh viện Thánh Augustinô ở Vila Nova de Ourém ngày 1 tháng Bẩy năm 1919, rời đó ngày 31 tháng Tám cùng năm. Ngày 21 tháng Giêng năm 1920, em được đưa tới Lisbon và được nhận vào một Cô Nhi Viện do Madre Godinho, Rua de Estrela, 17 quản trị, rồi ngày 2 tháng Hai cùng năm, em được đưa tới Bệnh Viện Dona Estefania, nơi em qua đời ngày 20 tháng Hai, năm 1920.

Cuối cuốn hồi ký thứ nhất này, Chị Lucia thưa với Đức Cha José Alves Correia da Silva (1872-1957), Giám Mục tiên khởi của giáo phận Leira, lúc ấy vừa được tái lập, mà Fatima vốn thuộc về rằng:

"Nay, con đã kết thúc việc con thuật lại với Đức Cha những gì con nhớ được về đời sống của Jacinta. Con cầu xin Thiên Chúa Nhân Lành đoái thương chấp nhận hành vi vâng lời này, xin cho nó đốt lên trong các linh hồn một ngọn lửa yêu mến đối với Trái Tim Chúa Giêsu và Trái Tim Đức Mẹ".

Chị còn viết các cuốn hồi ký 2, 3 và 4. Các chi tiết về đời sống chị Lucia phần lớn được thuật lại ở cuốn 2 và 3. Các chi tiết về đời sống Francisco phần lớn được thuật lại ở cuốn 4.

Trong bối cảnh phong thánh cho Francisco, chúng tôi sẽ trình bầy các chi tiết về đời sống của cậu trong một số bài sắp tới.

Kỳ sau: Một trăm năm Fatima: Francisco dưới ngòi bút Lucia