Vinh danh người Mẹ
“How are You ?”
“Ngươi hãy yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực và hết trí khôn ngươi và người thân cận như chính mình ngươi.” (Lc 10, 27)
”How are You - Con/Bạn khỏe không?”
Đó là câu hỏi dí dỏm của một người Mẹ Việt Nam dành cho người con xa xứ, trong đợt con về thăm Mẹ và thăm quê. Cảm động biết bao khi người Mẹ đã đi vào tâm lòng của con mình, đã “sờ” đến cái cốt lõi văn hóa của người con từ phương xa, một văn hóa được kết tụ từ những thăng hoa của Tây và của Đông. Mẹ đã can đảm thoát ra “cửa đông “ để đến với con bằng “cửa Tây” và hỏi bằng ngôn ngữ của “cửa Tây”: “How are You?”.
Con sẽ trả lời câu hỏi của Mẹ như thế nào? Hôm nay, khi con lại phải xa mẹ, câu hỏi đó lại đến với con. Con xin mạn phép trả lời câu hỏi của Mẹ bằng những tưởng nhớ của con.
“How are You - Bạn khỏe không - Comment ca va - Wie geht es Dir? ?” Một câu hỏi xã giao trên môi miệng của con người thời đại hôm nay. Nhưng với Mẹ câu hỏi này được nội tâm hóa trong chính tình yêu cao quý. Câu hỏi này của Mẹ đi liền với chính lời kêu gọi của Giêsu: “Ngươi hãy yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của người hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực và hết trí khôn người và người thân cận như chính mình ngươi” Con tâm niệm rằng lời kêu gọi yêu thương của Chúa “cấy rễ” trong cuộc sống Mẹ. nghĩa là Mẹ yêu Chúa và với Chúa Mẹ muốn yêu tất cả anh chị em. Vì thế những gì con nhìn hôm nay, con xin được nhìn trong tình Mẹ dành cho mọi người, một tình yêu rất đơn sơ được cấy rễ và lớn lên trong tình yêu của Thiên Chúa. Con nhìn thấy gì vậy?
Mẹ ơi, làm sao con quên được những gì Mẹ kể về thời gian đói nghèo của quê hương vào năm 1945. Lúc đó Mẹ đã nhìn thấy bao con người nghèo khổ và đói rách từ miền quê lên Hà Nội, họ lang bạt khắp nơi, chỉ sao tìm được hạt gạo, chén cơm để lót cái dạ rỗng tuếch của mình. Đặt mình trong vị trí của họ và qua đó một cách thẳm sâu Mẹ đã hiểu được họ cần gì. Lúc này Mẹ đã hiểu được câu hỏi: “Bạn khỏe không - How are You - Comment ca va ?”. Thực sự câu hỏi này sẽ dư thừa và trở thành một câu hỏi quá ngoại giao, nếu câu hỏi đó không được diễn tả qua một hành động yêu thương cụ thể. Hơn nữa, vô duyên biêt chừng nào, khi hỏi những con người đang đói khổ: “How are You - Bạn khỏe không? Có lẽ tốt nhất hãy làm cái gì đó, để qua đó họ thoát ra được đói rách và khi họ đã phần nào tỉnh lại nhờ một cái bắp, nhờ một chén cháo thì câu hỏi: “How are You - Bạn khỏe không?” mới mang một ý nghĩa cao cả và đích thật.
Vì thế, một nồi bắp đã được bắt lên bếp. Bắp chín, Mẹ cặm cụi ngồi gói từng cái bắp và ra đi. Lên đường, đó là một hành động cao cả một người Mẹ. Những chiếc bắp trên rổ xe đạp của Mẹ càng lúc càng vơi đi, khi mỗi lần Mẹ dừng lại bên hè phố mà một người nghèo đói đang ngồi trông mong. “Trông mong”. Đó chính là một động từ đi liền với hoàn cảnh của những anh chị em thiếu may mắn. Mẹ đã hiểu được cái ý nghĩa sâu sa của động từ này qua đôi mắt của bao người đau khổ trên quê hương và Mẹ đã đáp lời.
“Bạn khỏe không?” Giờ đây, trong tình trạng đau khổ của quê hương, câu hỏi này xuất hiện thường ngày trong tâm hồn của Mẹ. Mẹ biết câu hỏi đó phải đi đôi với chính một việc làm cụ thể, vì tình yêu làm sao chỉ có thể diễn tả qua lời nói và qua môi miệng thôi? Không, tình yêu phải cùng với lời nói đi vào trong tâm hồn và từ tâm hồn thoát ra qua chính hành động cụ thể trong cuộc sống. Cũng như dụ ngôn người Samari tốt lành trong Phúc Âm được Chúa Giêsu kể sau lời kêu gọi: ng “Ngươi hãy yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực và hết trí khôn ngươi và người thân cận như chính mình ngươi.” Mẹ đã hiểu được người thân cận, người bên cạnh của mình là ai và làm thế nào để chia sẻ tình yêu cho họ.
Vì thế, tình yêu với Chúa và với anh chị em thúc đẩy Mẹ tiếp tục lên đường.
Nồi to lại được bắt lên bếp. Giờ đây không phải là những cái bắp mà là những nắm gạo.Trong đôi tay của Mẹ những nắm gạo được vo tới vo lui và cuối cùng một nồi cháo nóng “xuất hiện” trong nhà Mẹ, và đang chờ mọi người đói khổ.
Bao người tuôn đến. Để tránh mọi người xô đẩy và để cho có trật tự, mẹ đã để nồi cháo trong hàng rào và từng người có thể đến để nhận một chén cháo lót dạ. Của cho và cách cho đã đi đôi với nhau. Đó là tiếng nói của con tim. Con tim đã khơi dậy không chỉ một nghĩa cử bác ái là móc ra một vài đồng bạc cho người khác, nhưng con tim còn nói mình phải làm sao để đồng tiền cho đi vẫn giữ được tình thân và làm thăng tiến con người.
Điều này Mẹ đã diễn tả rất cụ thể qua hành động rất cao quý:Trong số những người nghèo đến lấy cháo mỗi ngày, Mẹ để ý thấy một em trai khoảng 10 tuổi ngày nào cũng đến xin cháo, nhưng không ăn ngay, em cẩn thận bưng bát cháo về hướng đầu đường. Mẹ cho chị bếp đi theo thì thấy một cảnh tượng rất thương tâm: em bé đó đưa chén cháo về cho người mẹ mới sanh, còn yếu không đi được. Em ngồi đó nhìn mẹ húp từng miếng cháo, mẹ em hỏi ăn chưa thì em nói ăn rồi.
Chị bếp về nói lại cho Mẹ. Mẹ nghe vậy và gọi em bé đến. Bây giờ em bé phải ăn chén cháo khác. Bao tử em cần phải được no đầy, như chính tâm hồn của em tràn đầy tình yêu thương. Sau đó, Mẹ còn lấy cho em một cái bánh Bích-quy. Thật tuyệt vời. Đã bao giờ bé thơ nghèo khó kia được hưởng một tình người dịu ngọt được cụ thể hóa trong cái bánh quy ngọt ngào. Cảm tạ Thượng Đế nhân từ biết bao, cám ơn tâm hồn của Mẹ dịu ngọt dường nào! “Nhưng mỗi ngày chỉ lo cho em như vậy chưa đủ. Làm sao để giúp em lo được cho chính mình? Làm sao để giúp cho tâm hồn non trẻ nhưng đầy trách nhiệm kia thăng tiến và lo được cho người Mẹ mới sinh còn đang yếu?”
Đó chính là nỗi suy tư của Mẹ. Cái bánh Bích-quy đi liền với cái hộp của nó. Nhưng bây giờ bánh Bích-quy cần phải biến dạng. “Người bạn” của hộp bánh giờ đây là những hạt đậu phộng rang. Mẹ đã rang đậu phộng và đã cho em bé đi bán mỗi ngày. Một sáng kiến của con tim. Thật tuyệt với!
Sau mỗi ngày trở về Mẹ đều muốn hỏi em bé bán đậu phụng rang: “How are You ?”. Câu hỏi này Mẹ đã cụ thể hóa với em bé qua chính một hành động lúc đầu tưởng là rất buôn bán và tính toán, nhưng suy đi và nghĩ lại thì mới biết cái ý nghĩa sâu sa trong thái độ của Mẹ. Mẹ đã cùng em tính toán tiền vốn và tiền lời. Mẹ lấy lại vốn và cho em tiền lời. Em bé đã đưa tiền lời đó về và mua gạo nấu cháo cho Mẹ và cho em bé mới sinh. Và cứ vậy, ngày ngày em lại đến với người “Mẹ nhân từ“ để nhận “tiền vốn - đậu phộng rang” và lại lên đường.
Tiền - tiền vốn - tiền lời. Đó là một khía cạnh rất thương mại. Nhưng dưới con mắt và bàn tay của Mẹ chúng đã trở thành một điểm sáng: Tiền đã biến thành Yêu, tiền Vốn đã biến thành Dấn Thân và Tiền Lời đã trở thành Hoa quả của tình yêu. Chúng ta hãy nhìn lại sự tương hợp của hai khía cạnh này qua hai luận đề này nhé:
Trọng kính Mẹ,
Đó là những tưởng nhớ của con về Mẹ, về tình yêu làm nên con người cao quý của Mẹ. Tình yêu của Mẹ rất cao cả nhưng cũng rất bình thường, rất bao la nhưng cũng rất cụ thể. Cái bình thường đó được diễn tả qua câu hỏi thật là thường: “How are You?”
Cái cụ thể đó được đặt vào trong chiếc hộp bánh Bích-Quy với “nội dung” là Đậu phộng rang. Tình yêu đó con cũng không quên khi Mẹ đã lo lắng cho Cha, khi Cha lâm bệnh và nằm liệt 8 năm trời, cũng như đã chăm sóc cho em con khi em đau đớn vì ung thư suốt 2 năm trời.Ước gì hôm nay trong cuộc đời con cũng ý thức biết hỏi như mẹ: “How are You?” và biết trả lời như Mẹ qua chính những nghĩa cử rất đơn sơ nhưng chất chứa chiều sâu của tình yêu. Một tình yêu làm nên giá trị của đời người. Một tình yêu mà Giêsu kêu gọi con cùng sống và cùng dựng xây: “Ngươi hãy yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực và hết trí khôn ngươi và người thân cận như chính mình ngươi.”
Lạy Chúa, cảm tạ Chúa đã cho thế giới này những người Mẹ cao quý. Con rất vui mừng khi nhìn thấy những thái độ nhân từ của bao con người đang dấn thân xây dựng và thăng tiến tình yêu. Điều đó xoa dịu nỗi đau của Thế Giới chúng con với đói rách, với khổ đau, với chiến tranh, với khủng bố, với bất công. Xin biến mỗi con tim của chúng con thành những con tim của yêu thương. Những con tim nhân ái biết dấn thân cho người thân cận sau khi đã hỏi họ:
“How are You - Bạn có khỏe không?”
Vài tâm tình chia sẻ với Chị Nguyễn Trang - USA
Frankfurt, ngày 15.12.01
“How are You ?”
“Ngươi hãy yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực và hết trí khôn ngươi và người thân cận như chính mình ngươi.” (Lc 10, 27)
”How are You - Con/Bạn khỏe không?”
Đó là câu hỏi dí dỏm của một người Mẹ Việt Nam dành cho người con xa xứ, trong đợt con về thăm Mẹ và thăm quê. Cảm động biết bao khi người Mẹ đã đi vào tâm lòng của con mình, đã “sờ” đến cái cốt lõi văn hóa của người con từ phương xa, một văn hóa được kết tụ từ những thăng hoa của Tây và của Đông. Mẹ đã can đảm thoát ra “cửa đông “ để đến với con bằng “cửa Tây” và hỏi bằng ngôn ngữ của “cửa Tây”: “How are You?”.
Con sẽ trả lời câu hỏi của Mẹ như thế nào? Hôm nay, khi con lại phải xa mẹ, câu hỏi đó lại đến với con. Con xin mạn phép trả lời câu hỏi của Mẹ bằng những tưởng nhớ của con.
“How are You - Bạn khỏe không - Comment ca va - Wie geht es Dir? ?” Một câu hỏi xã giao trên môi miệng của con người thời đại hôm nay. Nhưng với Mẹ câu hỏi này được nội tâm hóa trong chính tình yêu cao quý. Câu hỏi này của Mẹ đi liền với chính lời kêu gọi của Giêsu: “Ngươi hãy yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của người hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực và hết trí khôn người và người thân cận như chính mình ngươi” Con tâm niệm rằng lời kêu gọi yêu thương của Chúa “cấy rễ” trong cuộc sống Mẹ. nghĩa là Mẹ yêu Chúa và với Chúa Mẹ muốn yêu tất cả anh chị em. Vì thế những gì con nhìn hôm nay, con xin được nhìn trong tình Mẹ dành cho mọi người, một tình yêu rất đơn sơ được cấy rễ và lớn lên trong tình yêu của Thiên Chúa. Con nhìn thấy gì vậy?
Mẹ ơi, làm sao con quên được những gì Mẹ kể về thời gian đói nghèo của quê hương vào năm 1945. Lúc đó Mẹ đã nhìn thấy bao con người nghèo khổ và đói rách từ miền quê lên Hà Nội, họ lang bạt khắp nơi, chỉ sao tìm được hạt gạo, chén cơm để lót cái dạ rỗng tuếch của mình. Đặt mình trong vị trí của họ và qua đó một cách thẳm sâu Mẹ đã hiểu được họ cần gì. Lúc này Mẹ đã hiểu được câu hỏi: “Bạn khỏe không - How are You - Comment ca va ?”. Thực sự câu hỏi này sẽ dư thừa và trở thành một câu hỏi quá ngoại giao, nếu câu hỏi đó không được diễn tả qua một hành động yêu thương cụ thể. Hơn nữa, vô duyên biêt chừng nào, khi hỏi những con người đang đói khổ: “How are You - Bạn khỏe không? Có lẽ tốt nhất hãy làm cái gì đó, để qua đó họ thoát ra được đói rách và khi họ đã phần nào tỉnh lại nhờ một cái bắp, nhờ một chén cháo thì câu hỏi: “How are You - Bạn khỏe không?” mới mang một ý nghĩa cao cả và đích thật.
Vì thế, một nồi bắp đã được bắt lên bếp. Bắp chín, Mẹ cặm cụi ngồi gói từng cái bắp và ra đi. Lên đường, đó là một hành động cao cả một người Mẹ. Những chiếc bắp trên rổ xe đạp của Mẹ càng lúc càng vơi đi, khi mỗi lần Mẹ dừng lại bên hè phố mà một người nghèo đói đang ngồi trông mong. “Trông mong”. Đó chính là một động từ đi liền với hoàn cảnh của những anh chị em thiếu may mắn. Mẹ đã hiểu được cái ý nghĩa sâu sa của động từ này qua đôi mắt của bao người đau khổ trên quê hương và Mẹ đã đáp lời.
“Bạn khỏe không?” Giờ đây, trong tình trạng đau khổ của quê hương, câu hỏi này xuất hiện thường ngày trong tâm hồn của Mẹ. Mẹ biết câu hỏi đó phải đi đôi với chính một việc làm cụ thể, vì tình yêu làm sao chỉ có thể diễn tả qua lời nói và qua môi miệng thôi? Không, tình yêu phải cùng với lời nói đi vào trong tâm hồn và từ tâm hồn thoát ra qua chính hành động cụ thể trong cuộc sống. Cũng như dụ ngôn người Samari tốt lành trong Phúc Âm được Chúa Giêsu kể sau lời kêu gọi: ng “Ngươi hãy yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực và hết trí khôn ngươi và người thân cận như chính mình ngươi.” Mẹ đã hiểu được người thân cận, người bên cạnh của mình là ai và làm thế nào để chia sẻ tình yêu cho họ.
Vì thế, tình yêu với Chúa và với anh chị em thúc đẩy Mẹ tiếp tục lên đường.
Nồi to lại được bắt lên bếp. Giờ đây không phải là những cái bắp mà là những nắm gạo.Trong đôi tay của Mẹ những nắm gạo được vo tới vo lui và cuối cùng một nồi cháo nóng “xuất hiện” trong nhà Mẹ, và đang chờ mọi người đói khổ.
Bao người tuôn đến. Để tránh mọi người xô đẩy và để cho có trật tự, mẹ đã để nồi cháo trong hàng rào và từng người có thể đến để nhận một chén cháo lót dạ. Của cho và cách cho đã đi đôi với nhau. Đó là tiếng nói của con tim. Con tim đã khơi dậy không chỉ một nghĩa cử bác ái là móc ra một vài đồng bạc cho người khác, nhưng con tim còn nói mình phải làm sao để đồng tiền cho đi vẫn giữ được tình thân và làm thăng tiến con người.
Điều này Mẹ đã diễn tả rất cụ thể qua hành động rất cao quý:Trong số những người nghèo đến lấy cháo mỗi ngày, Mẹ để ý thấy một em trai khoảng 10 tuổi ngày nào cũng đến xin cháo, nhưng không ăn ngay, em cẩn thận bưng bát cháo về hướng đầu đường. Mẹ cho chị bếp đi theo thì thấy một cảnh tượng rất thương tâm: em bé đó đưa chén cháo về cho người mẹ mới sanh, còn yếu không đi được. Em ngồi đó nhìn mẹ húp từng miếng cháo, mẹ em hỏi ăn chưa thì em nói ăn rồi.
Chị bếp về nói lại cho Mẹ. Mẹ nghe vậy và gọi em bé đến. Bây giờ em bé phải ăn chén cháo khác. Bao tử em cần phải được no đầy, như chính tâm hồn của em tràn đầy tình yêu thương. Sau đó, Mẹ còn lấy cho em một cái bánh Bích-quy. Thật tuyệt vời. Đã bao giờ bé thơ nghèo khó kia được hưởng một tình người dịu ngọt được cụ thể hóa trong cái bánh quy ngọt ngào. Cảm tạ Thượng Đế nhân từ biết bao, cám ơn tâm hồn của Mẹ dịu ngọt dường nào! “Nhưng mỗi ngày chỉ lo cho em như vậy chưa đủ. Làm sao để giúp em lo được cho chính mình? Làm sao để giúp cho tâm hồn non trẻ nhưng đầy trách nhiệm kia thăng tiến và lo được cho người Mẹ mới sinh còn đang yếu?”
Đó chính là nỗi suy tư của Mẹ. Cái bánh Bích-quy đi liền với cái hộp của nó. Nhưng bây giờ bánh Bích-quy cần phải biến dạng. “Người bạn” của hộp bánh giờ đây là những hạt đậu phộng rang. Mẹ đã rang đậu phộng và đã cho em bé đi bán mỗi ngày. Một sáng kiến của con tim. Thật tuyệt với!
Sau mỗi ngày trở về Mẹ đều muốn hỏi em bé bán đậu phụng rang: “How are You ?”. Câu hỏi này Mẹ đã cụ thể hóa với em bé qua chính một hành động lúc đầu tưởng là rất buôn bán và tính toán, nhưng suy đi và nghĩ lại thì mới biết cái ý nghĩa sâu sa trong thái độ của Mẹ. Mẹ đã cùng em tính toán tiền vốn và tiền lời. Mẹ lấy lại vốn và cho em tiền lời. Em bé đã đưa tiền lời đó về và mua gạo nấu cháo cho Mẹ và cho em bé mới sinh. Và cứ vậy, ngày ngày em lại đến với người “Mẹ nhân từ“ để nhận “tiền vốn - đậu phộng rang” và lại lên đường.
Tiền - tiền vốn - tiền lời. Đó là một khía cạnh rất thương mại. Nhưng dưới con mắt và bàn tay của Mẹ chúng đã trở thành một điểm sáng: Tiền đã biến thành Yêu, tiền Vốn đã biến thành Dấn Thân và Tiền Lời đã trở thành Hoa quả của tình yêu. Chúng ta hãy nhìn lại sự tương hợp của hai khía cạnh này qua hai luận đề này nhé:
- Luận đề 1: Tiền u Tiền Vốn u Tiền Lời
- Luận đề 2: Yêu u Dấn Thân u Hoa quả của tình yêu
Trọng kính Mẹ,
Đó là những tưởng nhớ của con về Mẹ, về tình yêu làm nên con người cao quý của Mẹ. Tình yêu của Mẹ rất cao cả nhưng cũng rất bình thường, rất bao la nhưng cũng rất cụ thể. Cái bình thường đó được diễn tả qua câu hỏi thật là thường: “How are You?”
Cái cụ thể đó được đặt vào trong chiếc hộp bánh Bích-Quy với “nội dung” là Đậu phộng rang. Tình yêu đó con cũng không quên khi Mẹ đã lo lắng cho Cha, khi Cha lâm bệnh và nằm liệt 8 năm trời, cũng như đã chăm sóc cho em con khi em đau đớn vì ung thư suốt 2 năm trời.Ước gì hôm nay trong cuộc đời con cũng ý thức biết hỏi như mẹ: “How are You?” và biết trả lời như Mẹ qua chính những nghĩa cử rất đơn sơ nhưng chất chứa chiều sâu của tình yêu. Một tình yêu làm nên giá trị của đời người. Một tình yêu mà Giêsu kêu gọi con cùng sống và cùng dựng xây: “Ngươi hãy yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực và hết trí khôn ngươi và người thân cận như chính mình ngươi.”
Lạy Chúa, cảm tạ Chúa đã cho thế giới này những người Mẹ cao quý. Con rất vui mừng khi nhìn thấy những thái độ nhân từ của bao con người đang dấn thân xây dựng và thăng tiến tình yêu. Điều đó xoa dịu nỗi đau của Thế Giới chúng con với đói rách, với khổ đau, với chiến tranh, với khủng bố, với bất công. Xin biến mỗi con tim của chúng con thành những con tim của yêu thương. Những con tim nhân ái biết dấn thân cho người thân cận sau khi đã hỏi họ:
“How are You - Bạn có khỏe không?”
Vài tâm tình chia sẻ với Chị Nguyễn Trang - USA
Frankfurt, ngày 15.12.01