SỰ NGỌT NGÀO ĐÁNG THƯƠNG
Một ngày nghỉ cuối tuần, tôi đang cảm thấy thú vị, dễ chịu với cách nghỉ ngơi và giải trí của mình thì có tiếng chuông. Cậu bé học trò bụi đời của tôi xuất hiện một cách quen thuộc trước cổng, trên tay là một món qùa. Cậu hớn hở:
-Mẹ con biếu cô quà này !
Tôi mở cổng và tỏ vẻ trân trọng món qùa Thuận đem tới. Đó là một gói bột ngọt và một kilô gram đường mà giá trị có lẽ chỉ khoảng một Mỹ kim. Tôi lăng xăng rót nước, lấy bánh trái ra mời và ân cần như đang tiếp một khách quí……..Bởi vì Thuận đã mấp mé mười tuổi, có vẻ chững chạc hiểu đời, chứ không phải là cậu bé tôi gặp cách đây 2 năm.
Năm 2001, tôi thấy một đứa bé đang vui đùa với lũ trẻ ở sân nhà thờ, bộ quần áo nó mặc quá tồi tệ, cách biệt với cảnh khang trang, sạch sẽ của thánh đường và những đứa trẻ chung quanh.Tôi tha thẩn quanh sân đợi cậu bé vui chơi xong mới đến làm quen và tôi được cậu bé dẫn về nơi thường trú.
Đó là vỉa hè của một căn nhà rộng, dưới tàn lá cây mận mà chủ nhân đi vắng.Tài sản của bà mẹ và hai đứa con trai xếp khá gọn gàng ở một góc sân mà tôi không thể gọi tên những thứ ấy một cách dễ dàng. Nhìn thằng bé liếng thoắng kể về gia cảnh mình, tôi có nhiều thiện cảm và quyết định dạy cậu bé học tại nhà mỗi ngày.
Rồi cậu đến nhà tôi học chăm chỉ. Sau mỗi buổi học, cậu bé đều nhận được cái bánh, gói kẹo hay trái cây gì đó...vì tôi sợ Thuận không hứng thú đến học nữa.
Thấy Thuận học một mình không vui, lại không có dịp giao tiếp với tập thể học sinh, với cộng đồng, tôi dẫn Thuận sang nhà một cô giáo dạy tư với số tiền đóng mỗi tháng là một trăm ngàn đồng.
Có lần, mẹ Thuận thập thò chờ tôi ở cửa nhà thờ để mượn tiền làm vốn bán trái cây bên đường mà không chút mạc cảm. Lúc túng quẫn, biết hai đứa con của mình đi ăn trộm sắt của công trình xây dựng trong khu vực để bán lấy tiền mua mì gói ăn tạm, chị cũng không dấu tôi.Tôi không nói gì, chỉ biết hỗ trợ thêm gạo, mì gói để bữa ăn của ba người đỡ thất thường hơn.
Một lần khác, thấy tôi nói chuyện với hai mẹ con ở sân nhà thờ, mấy bà đi lễ về ghé vào tai tôi:
-Ôi giời! Cô giúp mẹ con nhà này thì bao giờ mới đủ…đã lười còn ăn sang, lại còn tự ái vặt!
Và bà khác quyết liệt hơn:
-Này, chị ta nợ như chúa chổm, cô cho mượn tiền nhiều là mất đấy nhé.
Tôi cười nhạt, thầm nghĩ: Giá mà Chúa và Đức Mẹ cũng đang đứng ở đây thì các bà sẽ tranh nhau xì tiền cho mượn……
Cái Tết vừa qua, mẹ Thuận bán lá thành công, số tiền lời gom vào mua được cái xe đẩy mà vài ngày nữa bày bán cái gì cũng được, đẩy đi bán chỗ này chỗ kia cũng tiện lợi.
Nhìn Thuận cầm tờ báo đọc nhanh vanh vách, trong đầu tôi có kế hoạch cho cậu bé học tiếp thế nào để có thể làm toán nhanh, viết thư giỏi, và có những kiến thức phù hợp với lứa tuổi thanh thiếu niên. Tôi khoe với bố mẹ mình:
-Ba thấy không, hoàn cảnh mà đầy đủ, cháu cũng giỏi lắm chứ!
Ba tôi cũng phấn khởi:
-Chuẩn bị cho nó học giáo lý, rồi chịu phép thêm sức.
Tôi chở thằng bé chầm chậm trên chiếc xe Chaly của mình về khu nhà cho thuê tập thể khi trời sắp tối, tôi thấy lòng mình khác lạ. Dường như vị ngọt của đường chắc chẳng bao giờ ngọt ngào như lòng tôi mỗi lần nghĩ về cậu bé này.
Maria Vũ Loan
Một ngày nghỉ cuối tuần, tôi đang cảm thấy thú vị, dễ chịu với cách nghỉ ngơi và giải trí của mình thì có tiếng chuông. Cậu bé học trò bụi đời của tôi xuất hiện một cách quen thuộc trước cổng, trên tay là một món qùa. Cậu hớn hở:
-Mẹ con biếu cô quà này !
Tôi mở cổng và tỏ vẻ trân trọng món qùa Thuận đem tới. Đó là một gói bột ngọt và một kilô gram đường mà giá trị có lẽ chỉ khoảng một Mỹ kim. Tôi lăng xăng rót nước, lấy bánh trái ra mời và ân cần như đang tiếp một khách quí……..Bởi vì Thuận đã mấp mé mười tuổi, có vẻ chững chạc hiểu đời, chứ không phải là cậu bé tôi gặp cách đây 2 năm.Năm 2001, tôi thấy một đứa bé đang vui đùa với lũ trẻ ở sân nhà thờ, bộ quần áo nó mặc quá tồi tệ, cách biệt với cảnh khang trang, sạch sẽ của thánh đường và những đứa trẻ chung quanh.Tôi tha thẩn quanh sân đợi cậu bé vui chơi xong mới đến làm quen và tôi được cậu bé dẫn về nơi thường trú.
Đó là vỉa hè của một căn nhà rộng, dưới tàn lá cây mận mà chủ nhân đi vắng.Tài sản của bà mẹ và hai đứa con trai xếp khá gọn gàng ở một góc sân mà tôi không thể gọi tên những thứ ấy một cách dễ dàng. Nhìn thằng bé liếng thoắng kể về gia cảnh mình, tôi có nhiều thiện cảm và quyết định dạy cậu bé học tại nhà mỗi ngày.
Rồi cậu đến nhà tôi học chăm chỉ. Sau mỗi buổi học, cậu bé đều nhận được cái bánh, gói kẹo hay trái cây gì đó...vì tôi sợ Thuận không hứng thú đến học nữa.
Thấy Thuận học một mình không vui, lại không có dịp giao tiếp với tập thể học sinh, với cộng đồng, tôi dẫn Thuận sang nhà một cô giáo dạy tư với số tiền đóng mỗi tháng là một trăm ngàn đồng.
Có lần, mẹ Thuận thập thò chờ tôi ở cửa nhà thờ để mượn tiền làm vốn bán trái cây bên đường mà không chút mạc cảm. Lúc túng quẫn, biết hai đứa con của mình đi ăn trộm sắt của công trình xây dựng trong khu vực để bán lấy tiền mua mì gói ăn tạm, chị cũng không dấu tôi.Tôi không nói gì, chỉ biết hỗ trợ thêm gạo, mì gói để bữa ăn của ba người đỡ thất thường hơn.
Một lần khác, thấy tôi nói chuyện với hai mẹ con ở sân nhà thờ, mấy bà đi lễ về ghé vào tai tôi:
-Ôi giời! Cô giúp mẹ con nhà này thì bao giờ mới đủ…đã lười còn ăn sang, lại còn tự ái vặt!
Và bà khác quyết liệt hơn:
-Này, chị ta nợ như chúa chổm, cô cho mượn tiền nhiều là mất đấy nhé.
Tôi cười nhạt, thầm nghĩ: Giá mà Chúa và Đức Mẹ cũng đang đứng ở đây thì các bà sẽ tranh nhau xì tiền cho mượn……
Cái Tết vừa qua, mẹ Thuận bán lá thành công, số tiền lời gom vào mua được cái xe đẩy mà vài ngày nữa bày bán cái gì cũng được, đẩy đi bán chỗ này chỗ kia cũng tiện lợi.
Nhìn Thuận cầm tờ báo đọc nhanh vanh vách, trong đầu tôi có kế hoạch cho cậu bé học tiếp thế nào để có thể làm toán nhanh, viết thư giỏi, và có những kiến thức phù hợp với lứa tuổi thanh thiếu niên. Tôi khoe với bố mẹ mình:
-Ba thấy không, hoàn cảnh mà đầy đủ, cháu cũng giỏi lắm chứ!
Ba tôi cũng phấn khởi:
-Chuẩn bị cho nó học giáo lý, rồi chịu phép thêm sức.
Tôi chở thằng bé chầm chậm trên chiếc xe Chaly của mình về khu nhà cho thuê tập thể khi trời sắp tối, tôi thấy lòng mình khác lạ. Dường như vị ngọt của đường chắc chẳng bao giờ ngọt ngào như lòng tôi mỗi lần nghĩ về cậu bé này.
Maria Vũ Loan