Khi chúng tôi đến dự thánh lễ buổi sáng ở nhà thờ gỗ nhỏ thì bên trong đã chật cứng người.Những chiếc ghế bên ngòai cũng không còn trống. Khi Cha sở giới thiệu nhóm Công tác xã hội Bông Hồng Xanh chúng tôi,tiếng vỗ tay vang lên rộn rã,người dân quê nở nụ cười hiền hòa,đón nhận dễ dàng.Chúng tôi xúc động và bối rối về sự tiếp đón đơn sơ ấy.

Sau thánh lẽ, Ông già Noel xuất hiệnvới cái” gương thần “ làm cho những đứa trẻ vùng quê thích thú. Chúng cười bẽn lẽn và cũng rụt rè nhận quà.Chúng khác hẳn nhiều đứa bé lém lỉnh ở thành phố.

Cách đây vài năm, không ai biết rằng các em thiếu nhi ở đây đa số được phổ cập tiểu học, nhưng lên đến cấp 2, các em thường nghỉ học vì hòan cảnh khó khăn, phải phụ giúp công việc nhà hoặc tập tễnh đi làm. Đường đến trường xa khoảng 5,10 km, bạn nào có được cái xe đạp thì được coi là khá giả. Đến bây giờ hòan cảnh chung đỡ khổ hơn trước nhưng việc học vẫn chưa được dành ưu tiên. Sau khi phát cho các em những chiếc áo trắng, gói quà đơn sơ, chúng tôi đi bộ vào những ngõ ngách của khu vực để thăm một số gia đình nghèo.Người dẫn đường nói :”Ở đây rách mướp lắm,cô cho phong bì tiền bao nhiêu cũng là niềm vui cho họ.Trong số những gia đình chúng tôi đến thăm, có một em gái đã 15 tuổi bị cụt một tay vì tai nạn, nhưng rất siêng năng, thường đạp xe đến 10 cây số để đi học cấp 3. Em học giỏi. Em mặc cảm không muốn chụp hình, chúng tôi cũng không gượng ép.Việc tổ chức dạy nghề, học nghề cũng khá khó khăn vì nhiều lý do như địa điểm, cơ sở vật chất, sự cho phép của chính quyền địa phương. Có lẽ phải tổ chức tốt, xã giao khéo,lịch thiệp…mới thành công trong việc trợ giúp thanh thiếu niên ở đây.

Chúng tôi trở về thành phố khi trời sắp tắt nắng.Trên xe có những quầy chuối xanh và những qủa đu đủ chưa chín, quà đáp lễ của người dân quê mến khách. Có bạn trong nhóm lo lắng vì tối mai, 22/12/2003 phải đóng vai Ông già Noel ở một giáo xứ tại thành phố.

Bông Hồng Xanh Tại Thành Phố

Tối ngày 22/12/2003, Ông già Noel của nhóm Bông Hồng Xanh lại được xuất hiện trên sân khấu “Hát mừng Giáng Sinh“của giáo xứ Vinh Sơn phường 3 Tân Bình. Ở thành phố, hình ảnh Ông già Noel không hiếm,thậm chí chỉ cần bỏ ra một ít tiền thì sẽ có Ông già Noel dịch vụ đến nhà phát quà cho….vì thế chỉ có nội dung kịch bản mới có thể hấp dẫn các em. Với kịch bản Ông Già Noel và cái gương thần,chúng tôi làm cho các em cười nghiêng ngả.

Có lẽ công việc trên sân khấu nhẹ nhàng và không phức tạp cho bằng đi phát quà ở ngoài đường hay đến nhà người không quen.Tối ngày 23/12/2003, chúng tôi lại tập trung tại nhà chị trưởng nhómvà Ong già Noel lại lên đường đến những ngôi nhà khá giả tặng quà cho các chị em, từ các làng quê xa đến thành phố Sài Gòn làm nghề giúp việc nhà.Muốn gặp gỡ họ,phải được người quen giới thiệu, được chủ nhà đồng ý.Nhìn những khuôn mặt khắc khổ chợt vui, những nụ cười ngại ngùng khi biết mình được quan tâm, chúng tôi thấy ấm áp trong lòng.Thương nhất là khi đến một cơ sở in lụa,Ong già Noel bắt tay các thanh niên mà họ vẫn tiếp tục là không dám ngưng tay vì sợ chậm trễ,sợ chủ phàn nàn.Những thanh niên vì tha phương cầu thực, chấp nhận xa cha mẹ,làng xóm,nhập cư vào thành phố để kiếm sống…có ai hiểu được tâm trạng của những bạn trẻ ấy, khi ngoài đường phố vui vẻ nhộn nhịp, quần nọ áo kiadạo chơi…..thì họ vẫn cởi trần trùng trục làm quần quật đến gần nửa đêm.

Đêm Noel ở Sài Gòn, người ta tập trung ở khu vực trung tâm thành phố,để vui chơi nhưng chúng tôi lại đi ngược tuyến đường đó để qua những con đường vắng vẻ của quận 5,quận 6 Những con đường này vẫn bình thường như mọi ngày.Ở các đầu hẻm,những anh xe ôm vẫ buồn thiu chờ khách.Họ ngạc nhiên khi cầm những tấm thiệp chúc mừng Giáng Sinh của nhóm chúng tôi ký tặng, kèm theo một số tiền thay quà. Có anh xích lô thích quá giơ cả hai tay tiễn chúng tôi.Một vài người còn sửa xe bên đường, khi Ông Già Noel đến, bỗng nhoẻn miệng cười,khuôn mặt còn sạm màu nắng. Những người đi lượm ve chai về đêm cũng tròn xoe mắt khi nhận quà.

Trên đường đi,nhiều người vẫy tay chào thiện cảm với chúng tôi.Có người chở con liền cho xe ghé sát vào Ông Già Noel để nhận 2 cục kẹo mà chúng tôi có ý cho trẻ con khi chúng tỏ vẻ thích khi nhìn đoàn thấy chúng tôi.

Đã hơn 11 giờ khuya, chúng tôi trở về trong cái lạnh thẫm sương.Ghé vào một

quán cháo, mỗi người ăn một tô cho ấm lòng.Chúng tôi chia tay.Dường như khuôn mặt Chúa Kitô còn phảng phất đâu đây trong lòng mỗi người chúng tôi.

Maria Vũ Loan