Vì Ngài Là Cha

Trưa Chúa Nhật, sau phần cơm trưa thịnh soạn với chồng con, tôi thường đi dạo phố ảo, đi từ đông sang tây, chắc chắn sẽ có nhiều truyện hay để đọc.

Hôm nay tôi đành lỗi hẹn với phố chữ nghĩa, vì Giáo Xứ Ta có chương trình tưởng niệm trăm năm Hàn Mặc Tử, hai mươi hai năm Thư Viện phục vụ độc giả.

Sau thánh lễ đồng tế với một số cha khách đến từ VN, quan khách được mời sang khán đường với một sân khấu nhỏ phía sau nhà thờ.
Mở đầu chương trình ban tổ chức chào mừng quan khách với một bài đồng ca, tiếp theo cha giám đốc và cũng là người sáng lập thư viện ngỏ lời cảm tạ tất cả những cộng tác viên và bạn đọc gần xa đã lui tới và mang sinh khí cho thư viện trong chừng đó thời gian.
Nhân có khách đến từ miền xa cha bèn mời Đức Giám Mục Bắc Ninh, lên sân khấu có đôi lời với khán thính giả.
Sau phần tự giới thiệu, ngài nói về thi sĩ Hàn Mặc Tử và thanh minh cho Mộng Cầm, cô không hề là kẻ bạc tình như chúng ta nghĩ, cô chỉ lấy chồng sau khi nhà thơ qua đời.
Miêng mang về thi sĩ tài ba, ngài ngẫu hứng hát bài tình ca mà tôi thích nhất, « đường lên dốc đá nhớ xưa hai người đã một lần qua»
Rồi ngài giải thích, lời thơ viết, « hai người đã một lần qua », thơ bao giờ chả trừu tượng làm sao có thể đong đếm được, sự thật hai người leo dốc cả trăm lần chứ đâu chỉ một lần, yêu nhau mấy núi cũng trèo mà lị.

Tôi ngẫn người, mình đúng là « dân chơi » nửa mùa, mê thơ phổ nhạc của thi sĩ mà chả biết gì về chuyện hai kẻ yêu nhau leo dốc dài dài, cứ tin như đinh đóng cột, họ chỉ một lần dám leo trèo mà thôi.
Trong khi Đức Cha « ăn chắc mặc bền », nói năng tới bến, cũng dễ hiểu, ngài là người yêu nhiệt tình, yêu hết lòng, nên biết chắc khi đã yêu mấy ai lại tính hơn sợ thiệt.

Nhìn ngài say sưa hát, tuy có lúc « hết hơi » lên chưa hết « tông », ai dám nói ngài không yêu đời, không yêu người, mà lại yêu thiết tha nữa là, một tâm hồn lãng mạng, dưới chiếc áo dòng, chuyện bình thường.
Linh mục mà không yêu mới lạ, nếu không yêu làm sao ngài dám hy sinh hạnh phúc riêng để sống vì tha nhân.
Không biết thời thanh niên Đức Cha Bắc Ninh đã từng yêu ai chưa, mà dù đã yêu ai đi nữa, cuối cùng, người mà ngài chọn kết bạn trăm năm chỉ là Chúa Kitô.

Trong các cha tham dự hôm nay, có người tóc còn đen, vừa đổi màu muối tiêu hay đã bạc phơ, ở tuổi nào ngài vẫn yêu tha thiết nhân gian sân si chỉ mơ tiền tài danh vọng, vì con người chưa tìm ra cùng đích cuộc đời mình.

Trong đời linh mục có lần cha ngỗn ngang buồn, vì con chiên ruột từng ở bên ngài bao nhiêu năm, nay bỗng trở chứng xa cách ngài không một lời trần tình.
Cứ tưởng tình cha con bấy lâu sẽ dài lâu muôn thuở, ai lường được con chiên quay lưng lạnh lùng, mặc cho ngài khắc khoải suy tư.

Có đêm, ngài trăng trở khó ngủ, nhớ đến con chiên ban chiều cầu cứu đến ngài, xin ngài đọc kinh, đồng hành với họ trên đoạn đường cuối của cuộc đời.
Ngài nhìn lên thập giá, xin Chúa nếu có thể cất chén đắng cho con chiên của ngài.
Rồi một buổi sáng mùa đông, cha vứt nắm đất xuống huyệt lạnh, kỷ vật cuối cùng của hai ta, nhưng hàng ngày ta vẫn nhớ đến con.
Bây giờ con được an nghỉ bên Chúa, thảnh thơi không lo toan, nhớ cầu nguyện cho ta đi trọn đường tu và những người còn ở lại đi trọn đường đời trong tình thương của Chúa.

Cảm ơn Đức Cha Bắc Ninh, qua phần chia sẻ ngắn trên sân khấu Giáo Xứ VN tại Paris, ngài đã để lại hình ảnh một vị linh mục lãng mạng, hút hồn khán giả.

Vì cha là linh mục, tuy khoác chiếc áo dòng nhưng lòng ngài cũng yếu mềm, cũng yêu thương hờn dỗi như ai.
Nhưng cha khác con chiên ở chỗ, có giận ai thì cũng cố quên và tha thứ, vì cùng đích đời ngài cũng chỉ là yêu thương dù có khi ngài biết chắc tình yêu của ngài chỉ là « tình một chiều ».

Tín đồ chúng ta nghĩ gì đến vị chủ chăn đã bao lần buồn vui theo đuổi bước chân, đôi khi lạc lối của chúng ta.
Nhân mùa lễ tôn vinh Cha, xin dâng lời cảm tạ đến các Cha, vị linh mục tuy không sinh các con, nhưng đã và đang cưu mang, đồng hành và chia sẻ những vui buồn với con chiên.

Nguyện xin Chúa luôn tiếp sức để các cha đi hết con đường đã chọn, tuy đầy chông gai, nhưng vẫn có những đóa hoa tình yêu sưởi ấm lòng ngài.

14 juin 13 / Đoàn Thị