Nhóm thiện nguyện Children of Peace đem niềm vui cho trẻ em Phan Thiết
Vượt qua biên giới của không gian và với tình thương mến, trong hai ngày 30 & 31.7.2011, anh chị em trong Nhóm thiện nguyện Children of Peace (Trẻ em của Hòa Bình) từ Mỹ đáp lại lời mời của Cha Đặc trách Caritas Giáo Hạt Phan Thiết đã đến Gx Kim Ngọc mang niềm vui cho khoảng 500 em thiếu nhi và 300 người lớn trong vùng qua việc khám phát thuốc và chăm sóc nha khoa.
Xem hình nhóm thiện nguyện
Thành viên của nhóm Children of Peace đến Phan Thiết lần này gồm 45 anh chị em là bác sĩ, y tá, giáo viên, tình nguyện viên người nước ngoài, Việt Kiều và người Việt Nam. Đoàn còn có những em nhỏ người Việt (các thành viên nhận nuôi) được cha mẹ đưa về thăm quê hương.
Trong khi các bác sĩ và y tá thay phiên nhau không nghỉ trưa đế khám bệnh, chữa răng rất kĩ lưỡng và cẩn thận dặn dò các em cách giữ sức khỏe trong các phòng khám, thì phía bên ngoài các tình nguyện viên bày cho các em các trò chơi đơn giản nhưng vui nhộn. Những tiếng cười sảng khoái vang lên qua những trò chơi và những món quà ngộ nghĩnh. Các em còn được hướng dẫn cách rửa tay với xà phòng và chải răng đúng cách. Trên những dãy ghế các em ngồi chờ đến phiên chữa răng, chốc chốc lại có tình nguyện viên đến động viên để các em bớt sợ và lo lắng. Khoảng cách vì khác biệt ngôn ngữ không ngăn được sự quý mến của các em với các thành viên nhóm.
Khuôn viên nhà thờ Kim Ngọc đông đảo phụ huynh và các em thiếu nhi chờ đến lượt khám bệnh. Tôi được may mắn trò chuyện cùng Chị Bình Rybacki (tên tiếng Việt là Nguyễn Thị Thanh Bình), một Việt Kiều và là người sáng lập Childrend of Peace. Chị theo gia đình định cư tại Hoa Kỳ năm 1975. Năm 1993, chị trở về Việt Nam làm phiên dịch cho nhóm bác sĩ phẫu thuật tim. Lần về Việt Nam này, một điều canh cánh trong lòng chị là hình ảnh của quá nhiều đứa trẻ trong thành phố bị bỏ rơi, lang thang cơ nhỡ không được chăm sóc y tế và nhiều người bệnh không có điều kiện chữa trị. Là một người mẹ cảm nghiệm tận cùng nỗi đau khi thấy đứa con bé bỏng 7 tháng tuổi chết vì bệnh vô phương cứu chữa năm 1987. Trái tim nhạy cảm của một người mẹ khiến chị không thể làm ngơ, thế là sau khi suy nghĩ và cầu nguyện, chị nảy sinh ý tưởng thành lập một nhóm thiện nguyện để giúp đỡ các trẻ em bất hạnh tại Việt Nam.
Children of Peace ra đời tháng 6.1996, là một tổ chức phi lợi nhuận với các thành viên là những người bạn của chị không phân biệt tôn giáo và chủng tộc. Mục đích của nhóm là nhằm cải thiện cuộc sống của các em qua việc giúp đỡ cho các nhóm hay hội đoàn nào nuôi nấng, bảo trợ những đứa trẻ lang thang, cơ nhỡ, mồ côi và khuyết tật. Dần dần, có nhiều người biết đến công việc ý nghĩa của Children of Peace và xin được gia nhập bằng cách tham gia các chuyến phục vụ hay đóng góp vật chất và nhất là bằng lời cầu nguyện. Để toàn tâm lo cho hoạt động của Childrend of Peace, chị Bình chấp nhận nghỉ hưu non trong lúc công việc hiện tại có thu nhập rất cao.
Năm 1997, lần đầu tiên Children of Peacevề Việt Nam chăm sóc nha khoa và khám phát thuốc cho người nghèo ở một số nơi nhóm liên lạc được. Nhiều câu chuyện xúc động với kỉ niệm về chuyến đi mà các thành viên kể lại cho nhau khi tận tay chăm sóc cho các em nhỏ thiếu may mắn. Và rồi đều đặn từ đó đến nay, mỗi năm 2 lần Children of Peace trở về Việt Nam để đem niềm vui đến cho trẻ em ở khắp các miền. Chị Bình cho biết, với tâm huyết của người thiện nguyện, các thành viên tham gia chuyến đi có ý thức rất cao về sự trao tặng thời gian, sức lực, khả năng và đóng góp vật chất của mình. Mỗi người phải tự túc hết các khoản và ngoài ra còn phải đóng góp cho hoạt động của nhóm. Chị chỉ chấp nhận cho những người có tâm huyết và thật sự dấn thân tham gia các chuyến đi phục vụ. Trong lần về Việt Nam này, nhóm đã phục vụ tại các điểm ở Phú Thọ, Hà Nội, Nha Trang, hiện nay ở Phan Thiết và điểm cuối là Sài Gòn trước khi trở về Mỹ. Nhìn các anh chị và các bạn trẻ rất kiên nhẫn, rất nhẹ nhàng và trìu mến với các em cho dù là khám bệnh, chữa răng, hay hướng dẫn trò chơi, tôi cảm phục tình yêu và sự phục vụ của họ. Tình cờ thấy bữa trưa của đoàn khá giản dị chỉ với tô mì nóng, chị Tuyền, một tình nguyện viên Việt nam, giải thích cho tôi là mọi người rất tiết kiệm để dành mọi thứ lo cho các em.
Nói về động lực thúc đẩy tham gia Childrend of Peace, bà Gay, người Mỹ là một thành viên trọng tuổi tích cực của nhóm ngay từ khi thành lập và đã đến Việt Nam phục vụ trong 17 năm qua, vui vẻ trả lời: “Bởi vì tôi yêu Việt Nam, tôi yêu con người Việt Nam, tôi quý mến chị Bình, tôi muốn chia sẻ những gì mình có với những con người thiếu may mắn ở đất nước dễ mến này. Trong những năm qua, tôi đã đi nói chuyện nhiều nơi để kêu gọi bạn bè ủng hộ vào việc làm ý nghĩa này”. Và tôi hỏi bà nhận được gì từ công việc này, bà nói: “Tất cả những niềm vui mà các em nhỏ và mọi người được phục vụ có được thì chính tôi và anh chị em trong nhóm cũng nhận được. Đây chẳng phải món quà quý nhất rồi sao!”.
Chúa Giêsu đã nói : “Cho thì phúc hơn là nhận”. Ông bà ta ngày xưa cũng thường dạy: “Cho là vạn phúc”. Ngày nay, giữa quay cuồng của cuộc sống hiện đại, khi mà người ta luôn thu vén mọi thứ cho bản thân mình thì lại có những anh chị em vượt ngàn dặm xa đến Việt Nam phục vụ các em nhỏ và những người đau bệnh đang cần được giúp đỡ một cách rất nhưng không thật đáng quý biết bao. Xin cám ơn và cầu chúc cho Childrend of Peace ngày càng phát triển về mọi mặt hầu có thể giúp đỡ được thêm nhiều người có hoàn cảnh khó khăn.
Hồng Hương
Vượt qua biên giới của không gian và với tình thương mến, trong hai ngày 30 & 31.7.2011, anh chị em trong Nhóm thiện nguyện Children of Peace (Trẻ em của Hòa Bình) từ Mỹ đáp lại lời mời của Cha Đặc trách Caritas Giáo Hạt Phan Thiết đã đến Gx Kim Ngọc mang niềm vui cho khoảng 500 em thiếu nhi và 300 người lớn trong vùng qua việc khám phát thuốc và chăm sóc nha khoa.
Xem hình nhóm thiện nguyện
Thành viên của nhóm Children of Peace đến Phan Thiết lần này gồm 45 anh chị em là bác sĩ, y tá, giáo viên, tình nguyện viên người nước ngoài, Việt Kiều và người Việt Nam. Đoàn còn có những em nhỏ người Việt (các thành viên nhận nuôi) được cha mẹ đưa về thăm quê hương.
Trong khi các bác sĩ và y tá thay phiên nhau không nghỉ trưa đế khám bệnh, chữa răng rất kĩ lưỡng và cẩn thận dặn dò các em cách giữ sức khỏe trong các phòng khám, thì phía bên ngoài các tình nguyện viên bày cho các em các trò chơi đơn giản nhưng vui nhộn. Những tiếng cười sảng khoái vang lên qua những trò chơi và những món quà ngộ nghĩnh. Các em còn được hướng dẫn cách rửa tay với xà phòng và chải răng đúng cách. Trên những dãy ghế các em ngồi chờ đến phiên chữa răng, chốc chốc lại có tình nguyện viên đến động viên để các em bớt sợ và lo lắng. Khoảng cách vì khác biệt ngôn ngữ không ngăn được sự quý mến của các em với các thành viên nhóm.
Khuôn viên nhà thờ Kim Ngọc đông đảo phụ huynh và các em thiếu nhi chờ đến lượt khám bệnh. Tôi được may mắn trò chuyện cùng Chị Bình Rybacki (tên tiếng Việt là Nguyễn Thị Thanh Bình), một Việt Kiều và là người sáng lập Childrend of Peace. Chị theo gia đình định cư tại Hoa Kỳ năm 1975. Năm 1993, chị trở về Việt Nam làm phiên dịch cho nhóm bác sĩ phẫu thuật tim. Lần về Việt Nam này, một điều canh cánh trong lòng chị là hình ảnh của quá nhiều đứa trẻ trong thành phố bị bỏ rơi, lang thang cơ nhỡ không được chăm sóc y tế và nhiều người bệnh không có điều kiện chữa trị. Là một người mẹ cảm nghiệm tận cùng nỗi đau khi thấy đứa con bé bỏng 7 tháng tuổi chết vì bệnh vô phương cứu chữa năm 1987. Trái tim nhạy cảm của một người mẹ khiến chị không thể làm ngơ, thế là sau khi suy nghĩ và cầu nguyện, chị nảy sinh ý tưởng thành lập một nhóm thiện nguyện để giúp đỡ các trẻ em bất hạnh tại Việt Nam.
Children of Peace ra đời tháng 6.1996, là một tổ chức phi lợi nhuận với các thành viên là những người bạn của chị không phân biệt tôn giáo và chủng tộc. Mục đích của nhóm là nhằm cải thiện cuộc sống của các em qua việc giúp đỡ cho các nhóm hay hội đoàn nào nuôi nấng, bảo trợ những đứa trẻ lang thang, cơ nhỡ, mồ côi và khuyết tật. Dần dần, có nhiều người biết đến công việc ý nghĩa của Children of Peace và xin được gia nhập bằng cách tham gia các chuyến phục vụ hay đóng góp vật chất và nhất là bằng lời cầu nguyện. Để toàn tâm lo cho hoạt động của Childrend of Peace, chị Bình chấp nhận nghỉ hưu non trong lúc công việc hiện tại có thu nhập rất cao.
Năm 1997, lần đầu tiên Children of Peacevề Việt Nam chăm sóc nha khoa và khám phát thuốc cho người nghèo ở một số nơi nhóm liên lạc được. Nhiều câu chuyện xúc động với kỉ niệm về chuyến đi mà các thành viên kể lại cho nhau khi tận tay chăm sóc cho các em nhỏ thiếu may mắn. Và rồi đều đặn từ đó đến nay, mỗi năm 2 lần Children of Peace trở về Việt Nam để đem niềm vui đến cho trẻ em ở khắp các miền. Chị Bình cho biết, với tâm huyết của người thiện nguyện, các thành viên tham gia chuyến đi có ý thức rất cao về sự trao tặng thời gian, sức lực, khả năng và đóng góp vật chất của mình. Mỗi người phải tự túc hết các khoản và ngoài ra còn phải đóng góp cho hoạt động của nhóm. Chị chỉ chấp nhận cho những người có tâm huyết và thật sự dấn thân tham gia các chuyến đi phục vụ. Trong lần về Việt Nam này, nhóm đã phục vụ tại các điểm ở Phú Thọ, Hà Nội, Nha Trang, hiện nay ở Phan Thiết và điểm cuối là Sài Gòn trước khi trở về Mỹ. Nhìn các anh chị và các bạn trẻ rất kiên nhẫn, rất nhẹ nhàng và trìu mến với các em cho dù là khám bệnh, chữa răng, hay hướng dẫn trò chơi, tôi cảm phục tình yêu và sự phục vụ của họ. Tình cờ thấy bữa trưa của đoàn khá giản dị chỉ với tô mì nóng, chị Tuyền, một tình nguyện viên Việt nam, giải thích cho tôi là mọi người rất tiết kiệm để dành mọi thứ lo cho các em.
Nói về động lực thúc đẩy tham gia Childrend of Peace, bà Gay, người Mỹ là một thành viên trọng tuổi tích cực của nhóm ngay từ khi thành lập và đã đến Việt Nam phục vụ trong 17 năm qua, vui vẻ trả lời: “Bởi vì tôi yêu Việt Nam, tôi yêu con người Việt Nam, tôi quý mến chị Bình, tôi muốn chia sẻ những gì mình có với những con người thiếu may mắn ở đất nước dễ mến này. Trong những năm qua, tôi đã đi nói chuyện nhiều nơi để kêu gọi bạn bè ủng hộ vào việc làm ý nghĩa này”. Và tôi hỏi bà nhận được gì từ công việc này, bà nói: “Tất cả những niềm vui mà các em nhỏ và mọi người được phục vụ có được thì chính tôi và anh chị em trong nhóm cũng nhận được. Đây chẳng phải món quà quý nhất rồi sao!”.
Chúa Giêsu đã nói : “Cho thì phúc hơn là nhận”. Ông bà ta ngày xưa cũng thường dạy: “Cho là vạn phúc”. Ngày nay, giữa quay cuồng của cuộc sống hiện đại, khi mà người ta luôn thu vén mọi thứ cho bản thân mình thì lại có những anh chị em vượt ngàn dặm xa đến Việt Nam phục vụ các em nhỏ và những người đau bệnh đang cần được giúp đỡ một cách rất nhưng không thật đáng quý biết bao. Xin cám ơn và cầu chúc cho Childrend of Peace ngày càng phát triển về mọi mặt hầu có thể giúp đỡ được thêm nhiều người có hoàn cảnh khó khăn.
Hồng Hương