(Chúa Nhật Thứ 2 Mùa Phục Sinh, Năm A)

Tám ngày sau, các môn đệ lại họp nhau trong nhà và có Tôma ở với các ông. Trong khi các cửa vẫn đóng kín, Chúa Giêsu hiện đến đứng giữa mà phán: "Bình an cho các con". Đoạn Người nói với Tôma: "Hãy xỏ ngón tay con vào đây, và hãy xem tay Thầy; hãy đưa bàn tay con ra và xỏ vào cạnh sườn Thầy; chớ cứng lòng, nhưng hãy tin". Tôma thưa rằng: "Lạy Chúa con, lạy Thiên Chúa của con!" Chúa Giêsu nói với ông: "Tôma, vì con đã xem thấy Thầy, nên con đã tin. Phúc cho những ai đã không thấy mà tin". (Ga 20, 19-31).

Không gì sung sướng cho bằng sống trên trần gian mà tâm tư của chúng ta không một chút lo lắng hay sợ hãi khi biết có Chúa ở cùng. Đây là sự cảm nhận của hết thảy tông đồ của Chúa, tuy dù thực tế là Thầy của mình chẳng có một chút gì gọi là có của cải để mà lận lưng. Thế mà suốt 3 năm trường Thầy trò sống thật là vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Sống được như thế thì thoải mái biết là chừng nào. Thế mới gọi là có Tự Do thật sự!?. Bởi của cải luôn ràng buộc và cột chặt cuộc đời chúng ta vào đấy! Nếu chúng ta thật sự mà hỏi lòng thì chắc anh chị em sẽ đồng ý với tôi là mình chỉ cần 30% những gì chúng ta đang có là đủ sống!?. Còn 70% kia chúng ta có thể chia sẻ cho tất cả những ai đang cần được chúng ta chia sẻ.

Nhưng vì lòng của chúng ta thì luôn sống ích kỷ, chỉ trao ban cho những gì chúng ta không còn dùng được, hay đã quá đát (expiration date) rồi!. Con người chúng ta vì sự khó khăn trong cuộc sống nên có tánh tích lũy từ còn bé. Tôi nghĩ đó là lẽ thường tình, bởi ai hiểu cuộc sống của ngày mai hay trong tương lai ta sẽ ra sao? Biết có còn được dư ăn dư mặc như ngày hôm nay không? Hà huống chi dĩ vãng của chúng ta đã từng sống trong cực khổ và khó nghèo? Nên sự vén khéo và tích trữ là chuyện rất là thường tình cho tất cả mọi người. Chỉ có những con người khi sinh ra đã được nằm trong một gia đình vọng tộc, giầu nứt vách, thì mới không có cái tánh biết dự trữ mà thôi!.

Vì tình đời là thế cho nên tôi có lời khuyên cùng tất cả những thanh niên thiếu nữ, ai đang có những tâm tình muốn đi theo Chúa, hiến dâng trọn một cuộc đời của mình cho Chúa, thì xin hãy cảm nhận được con đường đi theo Chúa. Không bao giờ Chúa để cho anh chị em phải một mình cả! Khi chúng ta có thể mạnh mẽ hình dung ra là Ngài luôn bên cạnh chúng ta. Chỉ vì chúng ta thiếu Đức Tin và hay cứng lòng mà thôi!. Rất đúng khi chúng ta có những nghĩ ngợi lung lắm, có thể rất nhiều tháng ngày chúng ta không có thể ngủ được, chỉ vì muốn đi theo Chúa mà bước chân còn ngần ngại? Nếu chúng ta sợ sự cực khổ vì thiếu miếng ăn, giấc ngủ, và thiếu giờ cầu nguyện chăng? Thiết nghĩ Chúa và các tông đồ chẳng có ngày nào mà thiếu ăn, thiếu ngủ, hay thiếu giờ cầu nguyện cả! Hay chúng ta sợ phải đến những nơi mà mang lại cho chúng ta sự chết chóc hoặc tử vì đạo chăng? Nếu có, Chúa sẽ ban cho chúng ta sức mạnh vô song để có thể chịu đựng nổi, và nếu chúng ta xin được chịu Tử Đạo.

Con đường chúng ta chọn theo Chúa, xin hãy nhìn xem chung quanh chúng ta có anh chị em nào sống một mình đâu mà sợ. Nhà dòng thì có biết bao nhiêu người sống chung trong tình huynh đệ, Chúa có để họ một mình đâu!. Vâng, thiết nghĩ anh chị em nên tìm hiểu nơi mình sẽ đến để chứng kiến tận mắt con đường hiến dâng của mình có thích hợp với nơi ấy hay không mà thôi! Và chúng ta hãy nhìn chung quanh chúng ta mà xem, các Linh Mục Triều họ sống có cộng đoàn, họ cũng có sống một mình đâu!?. Vả lại khi chúng ta chọn con đường theo Chúa, có phải là con đường chúng ta sẵn sàng chấp nhận những gì trước mặt và bỏ lại tất cả những gì của thế gian, lại đằng sau lưng?. Tuy thế, theo Chúa không có nghĩa là ở mọi thời đại lại không có hình bóng của Tôma! Tôma hiện hữu khắp ở mọi nơi thưa anh chị em!. Nhưng có phải Thầy Giêsu đã dùng Tôma để dậy dỗ và mở mắt cho tất cả mọi Tôma thấy rằng: "Tôma, vì con đã xem thấy Thầy, nên con đã tin. Phúc cho những ai đã không thấy mà tin".

Cho nên sự cô đơn không nhất thiết dành cho những người chọn đi tu theo Chúa đâu! Cô Đơn là dành cho tất cả những ai không Tin Vào Chúa, như Tôma cứng lòng và thiếu Đức Tin vậy! Trong khi tất cả số nhiều là 10 vị đều nhất quyết đồng thanh rằng họ đã thấy Thầy hiện đến và trao ban Bình An cho họ. Cho dù sống trên đời chúng ta có khăng khăng bướng bỉnh như thế nào, cũng phải tin rằng 10 người kia đã thấy và đã tin chứ!?. Chúng ta hãy nhìn cuộc đời theo Chúa của các tông đồ Ngài. Suốt cuộc hành trình theo Ngài từ khi Chúa Giêsu đi Rao Giảng cho đến khi Ngài chịu Chết, Chúa chỉ vắng mặt có vài ngày mà thôi! Sau đó suốt cuộc đời còn lại tất cả đã nhận được Bình An của Thầy mình và sứ mạng đem Tin Mừng của Chúa đến tận cùng trái đất. Có Bình An của Thầy, có Thánh Thần hộ mạng, có Thần Khí Ngài luôn thúc đẩy chúng ta, sống một cuộc đời thanh thản bình an, thì đâu là khó khăn, và đâu là cực khổ???. Đó là hạnh phúc vĩnh cữu muôn đời mà chúng ta được Chúa tuyển chọn, sống dâng hiến trọn một đời cho Ngài và chỉ riêng Ngài mà thôi!. Ai bảo sống ngoài đời không khổ? Có ai từng nghe bài hát được nhái lại của một nhạc trưởng nhà thờ Columban có tựa đề « Ai Bảo Đi Tu Là Khổ » chưa? Quả thật tôi cảm thấy đi tu là sướng lắm chứ!!!. Sướng nhất trần đời. Nếu không tin tôi, xin cứ thử là biết ngay.

Đi Tu sướng hay khổ là thường do tâm tư của mình còn mang nặng tình đời. Tôi biết có nhiều anh chị em bước đầu đi tu có rất nhiều lý do, chứ không phải ai cũng được Ơn Gọi thật sự đâu!. Chứ có Ơn Gọi thật sự thì chúng ta không khẩn khoản, không e dè, không ngần ngại mà tìm đến với Ngài càng sớm chừng nào càng tốt chừng nấy!. Bởi vì thế hình ảnh của Tôma vẫn còn ở mọi thời đại nhưng Chúa vẫn luôn có cách để mở mắt họ và làm cho họ phải tin. Chỉ có những Tôma mới có tâm hồn không có Sự Bình An tuyệt đối của Thiên Chúa. Chỉ có những Tôma vì cứng lòng nên mới phải bám vào những gì của trần gian ban tặng. Và vì những Tôma ấy mà Giáo Hội luôn gặp những khó khăn, chống đối, và đôi khi đi ngược lại những gì Giáo Hội luôn Tin Tưởng và theo từ trước đến nay.

Chúa Giêsu nói: "Tôma, vì con đã xem thấy Thầy, nên con đã tin. Phúc cho những ai đã không thấy mà tin". Amen.