Linh mục Nguyễn Ngọc Thảo thuộc Dòng Tên, nhân chuyến về thăm gia đình vào dịp Tết Tân Mão, ngài đã đến Giáo xứ Các Thánh Tử Đạo Việt Nam dâng Thánh lễ vào tối mồng ba Tết, mở đầu bài giảng ngài nói cha Chánh xứ đã bắt cóc ngài lên chia sẻ Lời Chúa, ngài xin Chúa Thánh Thần soi sáng, thế rồi ngài bắt đầu đi vào bài giảng với giọng nói khá hấp dẫn:

“Kính thưa quý ông bà, anh chị em,

Trong mỗi dịp Xuân con nhớ rằng, nếu có ai hỏi ở Việt Nam trong một năm có mấy mùa, thì như ca đoàn lúc nảy vừa hát bài ca nhập lễ, trả lời là có bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, có phải không quý anh chị ca đoàn, và nếu ai có hỏi một năm có mấy mùa? các ông bà đã từng sống ở miền Bắc thì trả lời một năm có bốn mùa. Con lớn lên ở miền Nam, con chỉ biết Việt Nam một năm có hai mùa, nắng mưa, ở miền Nam thì có hai mùa nắng mưa rõ rệt, còn miền Bắc thì có bốn mùa phải không quý cụ? Nếu có ai hỏi nhạc sĩ Phạm Duy, Việt Nam có mấy mùa, thì Phạm Duy trả lời: Việt Nam chỉ có ba mùa, bởi vì Phạm Duy đã viết trong một bài hát: “Ta ngắt đi một cành hoa thạch thảo, em nhớ cho mùa thu đã chết rồi.( tiếng cười ), cho nên Phạm Duy chỉ còn mùa Xuân, mùa Hạ, và mùa Đông thôi, không biết có lý do gì mà ông ta đã khai tử mùa Thu: “ Em nhớ cho mùa Thu đã chết rồi”. May chưa có nhạc sĩ nào viết mùa Xuân đã chết, nếu có ông nào đã dám viết mùa Xuân đã chết. Nếu có ai hỏi Tết của những người Việt tha hương với Tết của ở Việt Nam khác nhau ở chỗ nào, thì có lẻ có nhiều điều khác nhau lắm. Bởi vì Tết ở Việt Nam là những ngày được nghỉ việc, nghỉ một tuần, mười ngày còn Tết ở đây như chúng ta biết vừa rồi rơi vào ngày thứ năm, nên còn phải đi làm, còn phải đi học và còn nhiều điều khác nữa. Duy có một điều khác biệt căn bản trước Tết, sự khác biệt giữa cái Tết của người Việt xa xứ và người Việt ở trong nước là ở chỗ này. Tết ở trong nước đến một cách tự nhiên: hoa lá tự nhiên tâm tình rộn ràng, tất cả những gì đang mong chờ Tết là cả một đất nước rộn ràng để chờ Tết. Trong khi đó Tết của những người xa quê hương là Tết với những cố gắng. Nếu không có những bàn tay cố gắng, không có những trái tim cố gắng sẽ không có Tết. Thưa quý ông bà và anh chị em có phải không?

Những ngày cuối năm là cả những ngày cố gắng của ông bà và anh chị em để làm cho cái Tết vẫn còn niềm nở, vẫn còn tươi vui trong lòng những người xa xứ này. Từ những cành hoa mai, hoa mai giả ( cười) vẫn là những cố gắng, rồi những cành hoa, và những trang trí bánh chưng, bánh tét, là những cố gắng. Cám ơn quý ông bà anh chị em, cám ơn tất cả những bàn tay, những trái tim đã nổ lực làm cho mùa Xuân quê hương hồi sinh trên mảnh đất xa xứ. Cám ơn các hội đoàn, cám ơn các đoàn thể ngoài đời cũng như trong đạo đã làm cho mùa Xuân quê hương sống ở những miền đất xa xứ này. Con đi nhiều nơi rồi, con thấy có một điều đặc biệt: ở nơi đâu có người Việt sinh sống là ở đó có muà Xuân Quê Hương” cho dù có những vùng miền quê xa xôi hẻo lánh, chỉ có vài chục gia đình người Việt sinh sống, vậy mà người ta vẫn tổ chức Tết. Cám ơn những trái tim yêu thương để làm cho mùa Xuân tươi vui. Và còn bao nhiêu điều để nói về mùa Xuân, con nghĩ trong bao nhiêu điều quan trọng, có một điều quan trọng nhất, đó là mùa Xuân là mùa tập đếm Hồng ân. Mùa không phải để chỉ đếm lại những tháng ngày mình sống, mà là mùa Xuân, mình đưa bàn tay lên để tập đếm hồng ân. Mình dạy cho con nít đếm, một hai ba bốn năm sáu bảy tám chin mười….thì bây giờ, chúng ta những người lớn, những ngày cuối năm, những ngày đầu năm cũng lại là những ngày tập đếm hồng ân, để thấy hồng ân của Thiên Chúa tràn ngập trong vũ trụ này, qua đất trời, qua hoa lá, khi hồng ân của Thiên Chúa cũng đã tràn ngập trong tâm hồn, trong cuộc sống của mỗi người chúng ta qua những năm tháng mình sống, cho nên con được nói với chính mình, cái lịch của người Kitô giáo không phải là cuốn lịch đếm những ngày mình sống, cho bằng cuốn lịch của người Kitô giáo là đếm những hồng ân trong những ngày tháng mình sống. Chỉ khi mình đi vào trong tâm tình tạ ơn, đếm những hồng ân qua những năm tháng mà Thiên Chúa tuôn đổ trong đời sống mình, lúc đó mình cảm thấy Chúa ở gần.

Thưa qúy ông bà anh chị em, mùa xuân này, quý ông bà anh chị em về suy nghĩ đếm, đếm bao nhiêu hồng ân trong cuộc đời của mình, mình sẽ thấy Chúa ở gần và như thế, mình thấy mùa Xuân tràn đầy niềm vui và ý nghĩa.

Năm nay chúng ta bước vào năm, năm con gì ạ.( có tiếng vọng: con Mèo, có tiếng vọng nhỏ hơn: con Thỏ) năm con Mèo, ở bên Trung Hoa lại là năm con Thỏ. Khi các nhà nghiên cứu tìm hiểu là tại sao bên Trung Hoa là năm con Thỏ mà Việt Nam lại năm con Mèo, cái này không ở trong bài giảng hôm nay, có một dịp khác con sẽ nói. Năm nay không biết ở Việt Nam người ta có đem những người mang thai đến bệnh viện để xin sinh sớm hơn hay không, nhưng năm ngoái trước khi vào tuổi con Cọp thì báo chí ỏ trong nước viết, là bệnh viện không có chỗ chứa, hàng ngàn chị đang mang thai đã đi đến bác sĩ làm sao cho tôi đẻ sớm để con tôi là đứa con gái không phải đẻ vào năm Dần, cho nên năm ngoái, trước khi đi vào tuổi con cọp, tất cả những bệnh viện ở Việt Nam đầy cả người, vì người ta đến đó để mong con mình ra đời trong năm con Trâu chứ không phải ra đời trong năm Dần. Bởi vì người ta sợ rằng, con mình là con gái sinh vào tuổi Dần thì phải cao số, sẽ tình duyên lận đận, sẽ nghề nghiệp bấp bênh và bao nhiêu chuyện lênh đênh khác. Nhưng quý ông bà anh chị em, nếu không có niềm tin Kitô giáo, người ta tin vào con Thỏ, con Mèo, con Trâu, con Chuột hay con Cọp làm quyết định cho vận mệnh của đời mình. Người Kitô giáo của chúng ta tin rằng dù con gì hay chăng nữa thì mình sinh ra ở tuổi con người. Chính ở tuổi con người này mà làm cho đời sống có ý nghĩa, chính vì tuổi con người này mà Đức Kitô nhập thể vào tuổi con người, để làm người.Trong hai câu chuyện lớn nhất của kinh thánh: câu chuyện lớn nhất, lớn duy nhất là Thiên Chúa dựng nên con người giống hình ảnh của Thiên Chúa. Câu chuyện lớn thứ hai, ngược lại Thiên Chúa đến làm như một con người, thật hay quá: câu chuyện lớn thứ nhất Thiên Chúa dựng nên con người gống hình ảnh Thiên Chúa, câu chuyện lớn thứ hai Thiên Chúa đến để trở thành con người, và giúp con người trở lại với hình ảnh của Thiên Chúa. Kinh Thánh không viết là Thiên chúa dựng nên con cọp, con mèo hay con thỏ giống hình ảnh Thiên Chúa, mà kinh thánh viết là Thiên Chúa dựng nên con người giống hình ảnh Thiên Chúa, để rồi mỗi ngày mình sống thân phận con người, cùng đích của con người, không chỉ tương đối để làm con người mà là để nên Thánh. Đây là cốt lỏi của Kitô giáo, thưa quý ông bà và anh chị em. Không phải để cho, con trâu, con gà, con cọp hay con mèo chi phối đời mình mà là để giống như Thánh Phaolô trong bài đọc hôm nay, để Đức Kitô là Đấng thay đổi đời mình, là lý tưởng của đời mình,và là cùng đích của đời mình.

Thưa qúy ông bà và anh chị em, những ngày này, chúng ta mừng thượng thọ, chúc thọ cho quý cụ, quý bác, quý anh chị là để tạ ơn Thiên Chúa bởi vì qua những trương của cuộc đời, có những người năm trương, có những người sáu trương, có những người bảy trương, tám trương, chín trương mà vẫn cười. Con thấy các cụ, các ông bà, những nụ cười tươi lắm. Những nụ cười còn đang quyện lấy những nếp nhăn của thời gian, con gọi những nụ cười này là nụ cười của đức tin. Chúng ta thấy, những em bé có những nụ cười, thấy mầu nhiệm sáng tạo ở nơi những em bé. Con nhìn các bác, các cụ, những nụ cười đã đi qua bao nhiêu thăng trầm của thời gian mà vẫn còn cười được. Đây là những chứng nhân của đức tin. Thưa các bác, các cụ, các ông bà, chúng con tri ân, các cụ, các bác các ông bà đã đi qua những khó khăn, những lênh đênh của cuộc đời và vẫn còn hiện diện nơi đây để chúng con tin rằng là những mẫu gương của niềm tin cho thế hệ anh em của chúng con. Sáng nay con suy nghĩ rằng, không biết ba mươi năm sau, bốn mươi năm sau, con được vinh dự để người ta tổ chức thượng thọ ở trong thánh đường hay không? Bởi vì ba mươi năm sau, bốn mươi năm sau, thế hệ Việt Nam đã thay đổi rồi. Người ta có mừng thượng thọ trong đức tin như hôm nay hay không? Cho nên quý ông bà, quý cụ, qúy bác hôm nay là một niềm hồng ân Thiên Chúa đang dành cho các cụ, các quý ông bà, anh chị em đang ngồi hiện diện nơi đây để mừng thượng thọ trong bầu khí đức tin, không phải chỉ để đếm những tháng ngày mình đã sống mà là đếm hồng ân Thiên Chúa đã dẫn các cụ, các bác, các ông bà anh chị em đã đi qua bao tháng này, để hôm nay không cần phải to son điểm phấn mà nụ cười vẫn vui, bởi vì mình vui có ơn Chúa, bởi vì vui có ơn Trời.

Thay mặt cho các cha, kính chúc quý cụ, quý ông bà, những người mừng thượng thọ hôm nay luôn luôn cảm nghiệm được Chúa ở gần, cho dù mình sống thêm một ngày, hai ngày, một tháng, một năm hay nhiều năm, luôn luôn mỗi ngày cảm thấy Chúa ở gần, để trong những tháng ngày khi mình càng xa với những cái gì hiện hữu trong cuộc sống, mình cảm thấy mình đang trở về với cùng đích của đời mình là chính Thiên Chúa và Đức Kitô Amen”.

Seattle, những ngày đầu XuânTân Mão năm 2011