Chúa Giêsu bỏ xứ Galilêa mà đến với Gioan ở sông Giođan, để ông làm phép rửa cho. Nhưng Gioan can Người rằng: "Chính tôi phải được Ngài rửa, thế mà Ngài lại đến với tôi sao?" Chúa Giêsu liền đáp lại: "Không sao, vì chúng ta cần chu toàn bổn phận như thế". Chúa Giêsu chịu phép rửa, rồi bước lên khỏi nước. Này đây các tầng trời mở ra, và Người thấy Thánh Thần Chúa ngự xuống như một bồ câu và đậu trên Người. Ngay lúc ấy, có tiếng từ trời phán: "Này là Con yêu dấu của Ta, Con đẹp lòng Ta". (Mt 3, 13-17).
Quả thật Chúa Giêsu Ngài là con Thiên Chúa, từ Trời mà đến, chẳng dính bén một chút tội lỗi nào, thế mà Ngài đã mặc lấy thân xác con người mà Chịu nhận Phép Rửa, để dậy con cái nhân loại chúng ta; cho nên Chúa Giêsu cần phải chu toàn bổn phận như thế. Có phải từ nguyên thủy Đức Chúa Trời Ba Ngôi đã muốn ban cho nhân loại trần thế một Đấng Quang Minh, Toàn Năng, Toàn Hảo, và Toàn Thiện, xuống trần gian mặc lấy xác phàm mà Cứu Độ nhân loại chúng ta?. Thưa phải, vì đó là chương trình của Ba Ngôi Thiên Chúa. Suốt từ bao nhiêu thế kỷ qua, con người đã xúc phạm đến Thiên Chúa quá nhiều. Từ cha ông chúng ta đã dám coi thường Thiên Chúa; đem những bụt thần vô tri vô giác mà thờ lậy; xem ngang hàng với Thiên Chúa. Người đã sai biết bao nhiêu tiên tri đi trước mà chỉnh đốn họ, dậy dỗ, khuyên răn; nhưng tất cả như vô hiệu, không có một chút kết quả nào, mà lại còn giết chết hết những tiên tri được sai đến. Có rất nhiều trường hợp Chúa đã phải trừng trị cha ông chúng ta một cách nghiêm túc và xem chừng như quá đáng hay quá tay; bởi Chúa nghe thấu những lời trách móc thê thảm của họ. Ai bảo Thiên Chúa là Đấng Tối Cao mà Người không có trái tim biết xót thương và cũng dễ mềm lòng?. Mềm lòng đến độ Người chìu không sửa phạt một thành đang sống trong tội lỗi và rất sa đọa chỉ vì nếu tìm ra được cho Người vài người thanh sạch.
Công trình của Thiên Chúa và việc làm của Người hẳn khác lắm với con người nhân loại chúng ta thì phải; hình như hoàn toàn là sự đảo ngược. Mọi việc Thiên Chúa làm và mọi thiện ý Thiên Chúa muốn dậy dỗ cho chúng ta nên tốt lành, thì con người cho là những bài học rất ư là điên rồ và ngu ngốc??. Qua những bài dụ ngôn Chúa mượn để dậy chúng ta sống hầu giữ được linh hồn đời đời, thì hình như không bài nào Chúa dậy chúng ta bỏ thời giờ công sức mà tậu của hay tích lũy chúng; vì chúng là những thứ bội bạc không tình không nghĩa; là những cạm bẫy của quỷ ma; luôn che mờ con mắt Đức Tin của chúng ta. Vì thế ngay từ đầu khi Chúa Giêsu tuyển chọn tông đồ của Ngài, sai các ông ra đi mà không đem theo gì cả!. Có phải Chúa muốn dậy chúng ta rằng của các con ở đâu thì lòng các con ở đó? Tiền bạc sẽ dẫn đưa con người đi đến những đam mê và đến vũng lầy của tội lỗi chết chóc. Vướng vào chúng thì tâm hồn đâu còn sáng để mà biết phân minh đâu là tội và đâu là phúc?. Vì thế trong Chương Trình của Chúa việc đầu tiên là ban cho toàn thể nhân loại chúng ta Phép Rửa.
Phép Rửa sẽ giúp chúng ta tức khắc trở thành con cái của Ngài và đó là Dấu Yêu Thương mà Thiên Chúa muốn cho chúng ta nhận biết và nhận lãnh. Từ cái Dấu yêu thương đó như để Chúa nhận chúng ta vào đàn chiên bầy của Người. Để được Thiên Chúa đặt tên; để được Thiên Chúa chăm sóc, nuôi dưỡng, dậy dỗ, và yêu thương. Để chúng ta được ở gần Ngài, nghe quen tiếng gọi của Ngài và để Ngài cũng biết phân biệt tiếng kêu của chúng ta. Có thế Chúa mới biết khi nào chúng ta ra khỏi tầm chăm sóc của Chúa vì Chiên của Ngài không con nào thiếu mà Ngài không hay biết; và không còn nào hư mà Ngài cũng không biết. Tình Ngài yêu chúng ta đã được chứng minh rành mạch trong một dụ ngôn của Ngài là Một Con Chiên Đi Lạc. Ngài đã bỏ lại 99 con chiên ngoan mà đi tìm kiếm cho được con chiên đi lạc. Tìm được rồi thì Ngài cõng nó trên đôi vai vui mừng và băng bó cho nó.
Dụ ngôn Con Chiên Lạc hầu như tất cả chúng ta ai cũng có trải qua kinh nghiệm đó! Vì hầu như nhà nào cũng thích nuôi một loại gia súc nào đó cho vui cửa vui nhà, và thích có được sự quấn quít giữa chủ và nó. Như tôi thì thích nuôi rùa, vì chúng dễ nuôi, ít tốn kém, và không có tiếng động. Có lần một con rùa nhỏ của tôi đã đi du ngoạn ra ngoài hàng rào bị bỏ ngỏ. Chúng tôi tìm mãi mà không ra tưởng chừng như nó đã mất xác nơi nào rồi! Tôi rất buồn, thất vọng, nên không có ý tìm nữa, vì không còn hy vọng gì khi nó đã ra khỏi cổng nhà. Sang ngày thứ tư tôi không cố ý tìm nhưng không hiểu sao có ai mách bảo tôi là lại tìm ngay chỗ khuất ấy! Chỗ khuất ấy là giữa hai miếng gạch sau vườn có rất nhiều lá khô lá ướt lấp đầy trên cái khe ấy! Tìm được nó tôi phải đào lớp lá ấy lên thì kìa, nó đang nằm bất động như đã chết khô!?. Cầm nó lên trong tay tôi thấy tay chân của nó nhúc nhích, nhưng mắt vẫn chưa mở được vì nó bị khô mắt mấy ngày hôm nay rồi! Vì nó là rùa sống trong nước. Mừng quá tôi đem nó vào nhà và khoe hết với mọi người để chung vui với cái vui của tôi. Vì tưởng nó đã chết và mất nay tìm lại được. Trong cái vui tôi cũng đã chửi nó cho hả dạ, nhưng nào nó có biết gì, vì nó là loài thú mà lị!.
Nhưng còn chúng ta thì sao? Có phải chúng ta được Thiên Chúa tác tạo, dựng nên có được hình ảnh giống Người. Người đã yêu thương tất cả chúng ta rất mực. Đã xuống trần gian mặc lấy thân phận làm người cũng yếu hèn cũng đau đớn và nghèo khổ, nhưng Ngài là Thiên Chúa không có thú tính và tội lỗi. Ngài đã Chịu Phép Rửa tuy dù Ngài chẳng có tội lỗi chi, nhưng đã làm gương cho chúng ta để muốn trở thành con cái Chúa, chúng ta phải nhận Phép Rửa. Vì qua Phép Rửa đó mà Chúa ban cho chúng ta muôn vàn hồng ân, là Chìa Khóa vào được Nước Trời, nếu chúng ta biết sống trong Ân Nghĩa Chúa; giữ giới luật mới của Chúa là Yêu Thương. Hình ảnh Chúa Giêsu Chịu Phép Rửa cho chúng ta hình ảnh thật cảm động, tràn đầy tình yêu thương của Ba Ngôi Thiên Chúa. Chúng ta khi nhận Phép Rửa thì tức khắc Ba Ngôi Thiên Chúa cũng sẽ luôn ngự trị trong cung lòng của chúng ta. Amen.
Quả thật Chúa Giêsu Ngài là con Thiên Chúa, từ Trời mà đến, chẳng dính bén một chút tội lỗi nào, thế mà Ngài đã mặc lấy thân xác con người mà Chịu nhận Phép Rửa, để dậy con cái nhân loại chúng ta; cho nên Chúa Giêsu cần phải chu toàn bổn phận như thế. Có phải từ nguyên thủy Đức Chúa Trời Ba Ngôi đã muốn ban cho nhân loại trần thế một Đấng Quang Minh, Toàn Năng, Toàn Hảo, và Toàn Thiện, xuống trần gian mặc lấy xác phàm mà Cứu Độ nhân loại chúng ta?. Thưa phải, vì đó là chương trình của Ba Ngôi Thiên Chúa. Suốt từ bao nhiêu thế kỷ qua, con người đã xúc phạm đến Thiên Chúa quá nhiều. Từ cha ông chúng ta đã dám coi thường Thiên Chúa; đem những bụt thần vô tri vô giác mà thờ lậy; xem ngang hàng với Thiên Chúa. Người đã sai biết bao nhiêu tiên tri đi trước mà chỉnh đốn họ, dậy dỗ, khuyên răn; nhưng tất cả như vô hiệu, không có một chút kết quả nào, mà lại còn giết chết hết những tiên tri được sai đến. Có rất nhiều trường hợp Chúa đã phải trừng trị cha ông chúng ta một cách nghiêm túc và xem chừng như quá đáng hay quá tay; bởi Chúa nghe thấu những lời trách móc thê thảm của họ. Ai bảo Thiên Chúa là Đấng Tối Cao mà Người không có trái tim biết xót thương và cũng dễ mềm lòng?. Mềm lòng đến độ Người chìu không sửa phạt một thành đang sống trong tội lỗi và rất sa đọa chỉ vì nếu tìm ra được cho Người vài người thanh sạch.
Công trình của Thiên Chúa và việc làm của Người hẳn khác lắm với con người nhân loại chúng ta thì phải; hình như hoàn toàn là sự đảo ngược. Mọi việc Thiên Chúa làm và mọi thiện ý Thiên Chúa muốn dậy dỗ cho chúng ta nên tốt lành, thì con người cho là những bài học rất ư là điên rồ và ngu ngốc??. Qua những bài dụ ngôn Chúa mượn để dậy chúng ta sống hầu giữ được linh hồn đời đời, thì hình như không bài nào Chúa dậy chúng ta bỏ thời giờ công sức mà tậu của hay tích lũy chúng; vì chúng là những thứ bội bạc không tình không nghĩa; là những cạm bẫy của quỷ ma; luôn che mờ con mắt Đức Tin của chúng ta. Vì thế ngay từ đầu khi Chúa Giêsu tuyển chọn tông đồ của Ngài, sai các ông ra đi mà không đem theo gì cả!. Có phải Chúa muốn dậy chúng ta rằng của các con ở đâu thì lòng các con ở đó? Tiền bạc sẽ dẫn đưa con người đi đến những đam mê và đến vũng lầy của tội lỗi chết chóc. Vướng vào chúng thì tâm hồn đâu còn sáng để mà biết phân minh đâu là tội và đâu là phúc?. Vì thế trong Chương Trình của Chúa việc đầu tiên là ban cho toàn thể nhân loại chúng ta Phép Rửa.
Phép Rửa sẽ giúp chúng ta tức khắc trở thành con cái của Ngài và đó là Dấu Yêu Thương mà Thiên Chúa muốn cho chúng ta nhận biết và nhận lãnh. Từ cái Dấu yêu thương đó như để Chúa nhận chúng ta vào đàn chiên bầy của Người. Để được Thiên Chúa đặt tên; để được Thiên Chúa chăm sóc, nuôi dưỡng, dậy dỗ, và yêu thương. Để chúng ta được ở gần Ngài, nghe quen tiếng gọi của Ngài và để Ngài cũng biết phân biệt tiếng kêu của chúng ta. Có thế Chúa mới biết khi nào chúng ta ra khỏi tầm chăm sóc của Chúa vì Chiên của Ngài không con nào thiếu mà Ngài không hay biết; và không còn nào hư mà Ngài cũng không biết. Tình Ngài yêu chúng ta đã được chứng minh rành mạch trong một dụ ngôn của Ngài là Một Con Chiên Đi Lạc. Ngài đã bỏ lại 99 con chiên ngoan mà đi tìm kiếm cho được con chiên đi lạc. Tìm được rồi thì Ngài cõng nó trên đôi vai vui mừng và băng bó cho nó.
Dụ ngôn Con Chiên Lạc hầu như tất cả chúng ta ai cũng có trải qua kinh nghiệm đó! Vì hầu như nhà nào cũng thích nuôi một loại gia súc nào đó cho vui cửa vui nhà, và thích có được sự quấn quít giữa chủ và nó. Như tôi thì thích nuôi rùa, vì chúng dễ nuôi, ít tốn kém, và không có tiếng động. Có lần một con rùa nhỏ của tôi đã đi du ngoạn ra ngoài hàng rào bị bỏ ngỏ. Chúng tôi tìm mãi mà không ra tưởng chừng như nó đã mất xác nơi nào rồi! Tôi rất buồn, thất vọng, nên không có ý tìm nữa, vì không còn hy vọng gì khi nó đã ra khỏi cổng nhà. Sang ngày thứ tư tôi không cố ý tìm nhưng không hiểu sao có ai mách bảo tôi là lại tìm ngay chỗ khuất ấy! Chỗ khuất ấy là giữa hai miếng gạch sau vườn có rất nhiều lá khô lá ướt lấp đầy trên cái khe ấy! Tìm được nó tôi phải đào lớp lá ấy lên thì kìa, nó đang nằm bất động như đã chết khô!?. Cầm nó lên trong tay tôi thấy tay chân của nó nhúc nhích, nhưng mắt vẫn chưa mở được vì nó bị khô mắt mấy ngày hôm nay rồi! Vì nó là rùa sống trong nước. Mừng quá tôi đem nó vào nhà và khoe hết với mọi người để chung vui với cái vui của tôi. Vì tưởng nó đã chết và mất nay tìm lại được. Trong cái vui tôi cũng đã chửi nó cho hả dạ, nhưng nào nó có biết gì, vì nó là loài thú mà lị!.
Nhưng còn chúng ta thì sao? Có phải chúng ta được Thiên Chúa tác tạo, dựng nên có được hình ảnh giống Người. Người đã yêu thương tất cả chúng ta rất mực. Đã xuống trần gian mặc lấy thân phận làm người cũng yếu hèn cũng đau đớn và nghèo khổ, nhưng Ngài là Thiên Chúa không có thú tính và tội lỗi. Ngài đã Chịu Phép Rửa tuy dù Ngài chẳng có tội lỗi chi, nhưng đã làm gương cho chúng ta để muốn trở thành con cái Chúa, chúng ta phải nhận Phép Rửa. Vì qua Phép Rửa đó mà Chúa ban cho chúng ta muôn vàn hồng ân, là Chìa Khóa vào được Nước Trời, nếu chúng ta biết sống trong Ân Nghĩa Chúa; giữ giới luật mới của Chúa là Yêu Thương. Hình ảnh Chúa Giêsu Chịu Phép Rửa cho chúng ta hình ảnh thật cảm động, tràn đầy tình yêu thương của Ba Ngôi Thiên Chúa. Chúng ta khi nhận Phép Rửa thì tức khắc Ba Ngôi Thiên Chúa cũng sẽ luôn ngự trị trong cung lòng của chúng ta. Amen.