Nhận định của Joseph Wood
Quả là một tháng khó khăn đối với châu Âu khi phải giải quyết những vấn đề về biểu tượng tôn giáo nơi công cộng. Hồi đầu tháng 11, Tòa án Âu châu về Nhân quyền từ cấp cao tại Strasbourg ra phán quyết rằng ảnh Thánh giá không được treo tại các trường học ở nước Ý, chiều theo ý muốn của những kẻ không theo Kitô giáo có thể cảm thấy bị khống chế khi phải lên bảng đen đặt dưới cây Thánh giá (thật mừng là bảng đen vẫn còn được dùng ở Ý).
Quyết định này đã đoàn kết những người Ý trong chính giới, khi mà có lẽ không phán quyết nào đã có thể làm được, để ủng hộ việc bảo vệ một căn tính quốc gia Ý đại lợi đã liên hệ với Kitô giáo trong giòng lịch sử.
Mariastella Gelmini, hiện là Bộ trưởng Giáo dục nước Ý, nói rằng phán quyết này là “một sự tấn công vào các truyền thống của chúng ta. Việc treo ảnh Thánh giá trong lớp học không có nghĩa là gắn bó theo đạo Công giáo Roma, mà là một biểu tượng trong truyền thống chúng ta.”
Bà nói rõ: “Lịch sử của nước Ý được ghi dấu bằng những biểu tượng, và nếu chúng ta xóa bỏ các biểu tượng là chúng ta xóa bỏ một phần của chính mình. Không ai, và chắc chắn là không phải một tòa án Âu châu về ý thức hệ, sẽ thành công trong việc xóa bỏ căn tính của chúng ta. Không phải vì triệt hạ các truyền thống của những quốc gia cá biệt mà có thể xây dựng được một Âu châu hiệp nhất.”
Thôi thì hãy đặt ra một bên vấn nạn về một cây Thánh giá, với hình ảnh Chúa chúng ta chịu khổ hình trên thập tự, có ý nghĩa thế nào đối với những kẻ mà Kitô giáo không có liên hệ thích đáng nào. Hãy mừng vì rằng Thánh giá dù sao cũng vẫn còn ý nghĩa nào đó trong công luận ở châu Âu, dù không còn trên ghế toà án ở Strasbourg. Thế nào chăng nữa, nay đang là Mùa Vọng, và chúng ta có thể đợi chờ một điều gì đó tốt đẹp hơn.
Một khời khắc khác nữa trong một châu Âu hậu lịch sử, hậu-Khai Minh (post-Enlightenment), hậu Kitô giáo. Thế là, vào ngày 29 tháng 11, trong một quốc gia dường như đã từ lâu quên mất ý nghĩa của hình thập tự trên quốc kỳ của mình, các cử tri người Thụy sĩ đã làm sửng sốt giới tinh hoa chính trị của họ bằng việc chấp thuận trong một cuộc trưng cầu dân ý cấm không được xây các minaret, đó là những tháp tròn (thường là đẹp đẽ) tô điểm trên nhiều đền thờ Hồi giáo. Nay thì, hình thức biểu lộ nền dân chủ trực tiếp nhỏ nhoi như thế đã gây ra báo động thực sự khắp các đàm trường trí thức của châu Âu.
Một số người trong chính giới Thụy sĩ vội vã kết án bản năng ấu trĩ của khối cử tri, là những người, mà theo đúng lý thuyết, họ phải có trách nhiệm.
Bộ trưởng Ngoại giao Pháp, Bernard Kouchner, người sáng lập tổ chức Các Bác sĩ không Biên giới, và là người ủng hộ mạnh mẽ quyền con người trong phạm vi thế tục, cho rằng chính mình đã bị “tai tiếng một chút” bởi cuộc bỏ thăm này (người ta tự hỏi không biết ông ấy có ý nghĩ thế nào về ý nghĩa nguyên thủy của chữ “tai tiếng”, h
Quả là một tháng khó khăn đối với châu Âu khi phải giải quyết những vấn đề về biểu tượng tôn giáo nơi công cộng. Hồi đầu tháng 11, Tòa án Âu châu về Nhân quyền từ cấp cao tại Strasbourg ra phán quyết rằng ảnh Thánh giá không được treo tại các trường học ở nước Ý, chiều theo ý muốn của những kẻ không theo Kitô giáo có thể cảm thấy bị khống chế khi phải lên bảng đen đặt dưới cây Thánh giá (thật mừng là bảng đen vẫn còn được dùng ở Ý).
Quyết định này đã đoàn kết những người Ý trong chính giới, khi mà có lẽ không phán quyết nào đã có thể làm được, để ủng hộ việc bảo vệ một căn tính quốc gia Ý đại lợi đã liên hệ với Kitô giáo trong giòng lịch sử.
Mariastella Gelmini, hiện là Bộ trưởng Giáo dục nước Ý, nói rằng phán quyết này là “một sự tấn công vào các truyền thống của chúng ta. Việc treo ảnh Thánh giá trong lớp học không có nghĩa là gắn bó theo đạo Công giáo Roma, mà là một biểu tượng trong truyền thống chúng ta.”
Bà nói rõ: “Lịch sử của nước Ý được ghi dấu bằng những biểu tượng, và nếu chúng ta xóa bỏ các biểu tượng là chúng ta xóa bỏ một phần của chính mình. Không ai, và chắc chắn là không phải một tòa án Âu châu về ý thức hệ, sẽ thành công trong việc xóa bỏ căn tính của chúng ta. Không phải vì triệt hạ các truyền thống của những quốc gia cá biệt mà có thể xây dựng được một Âu châu hiệp nhất.”
Thôi thì hãy đặt ra một bên vấn nạn về một cây Thánh giá, với hình ảnh Chúa chúng ta chịu khổ hình trên thập tự, có ý nghĩa thế nào đối với những kẻ mà Kitô giáo không có liên hệ thích đáng nào. Hãy mừng vì rằng Thánh giá dù sao cũng vẫn còn ý nghĩa nào đó trong công luận ở châu Âu, dù không còn trên ghế toà án ở Strasbourg. Thế nào chăng nữa, nay đang là Mùa Vọng, và chúng ta có thể đợi chờ một điều gì đó tốt đẹp hơn.
Một khời khắc khác nữa trong một châu Âu hậu lịch sử, hậu-Khai Minh (post-Enlightenment), hậu Kitô giáo. Thế là, vào ngày 29 tháng 11, trong một quốc gia dường như đã từ lâu quên mất ý nghĩa của hình thập tự trên quốc kỳ của mình, các cử tri người Thụy sĩ đã làm sửng sốt giới tinh hoa chính trị của họ bằng việc chấp thuận trong một cuộc trưng cầu dân ý cấm không được xây các minaret, đó là những tháp tròn (thường là đẹp đẽ) tô điểm trên nhiều đền thờ Hồi giáo. Nay thì, hình thức biểu lộ nền dân chủ trực tiếp nhỏ nhoi như thế đã gây ra báo động thực sự khắp các đàm trường trí thức của châu Âu.
Một số người trong chính giới Thụy sĩ vội vã kết án bản năng ấu trĩ của khối cử tri, là những người, mà theo đúng lý thuyết, họ phải có trách nhiệm.
Bộ trưởng Ngoại giao Pháp, Bernard Kouchner, người sáng lập tổ chức Các Bác sĩ không Biên giới, và là người ủng hộ mạnh mẽ quyền con người trong phạm vi thế tục, cho rằng chính mình đã bị “tai tiếng một chút” bởi cuộc bỏ thăm này (người ta tự hỏi không biết ông ấy có ý nghĩ thế nào về ý nghĩa nguyên thủy của chữ “tai tiếng”, h