CẢM NGHIỆM “ĐỜI ĐAN TU”

Anthony Nguyễn Hữu Quảng sdb

Trong khóa tu nghiệp mùa thu năm 2009 tại Học viện Vatican II ở Menlo Park, Cali Hoa Kỳ; tôi được diễm phúc tham dự một tuần tĩnh tâm tại một đan viện Camaldolese Hermits ở Big Sur Cali. Trên con đường ngoằn ngoèo uốn khúc theo những rặng núi nối đuôi nhau dọc theo bờ biển Thái bình dương với những ghềnh đá cheo leo thơ mộng trong làn sóng bạc dập dờ biển khơi...
Đan viện Camaldoli nhìn xuống biển Thái bình dương


Đan viện Camaldoli Big Sur California USA


Đan viện Camaldoli Big Sur thành lập được 51 năm, nằm lưng chừng rặng núi ở độ cao khoảng 1000 mét nhìn xuống biển Thái Bình phẳng lặng và nhìn lên rặng núi 2000 mét cao vút ngút ngàn cây xanh bao bọc. Đan viện nằm giữa một vùng núi rừng 899 hécta sở hữu của dòng, do một ân nhân bán lại với gía vừa bán vừa tặng. Các tu sĩ của đan viện này là những ẩn sĩ sống theo luật dòng thánh Biển Đức của thế kỷ thứ VI nhưng đã được thánh Romualđô thế kỷ XI canh tân sửa lại. Các đan tu sống theo ba đặc sủng:

- Sống một đời ẩn sĩ trong lời kinh và suy niệm

- Tham gia giờ kinh cộng thể và làm việc trong đan viện

- Cổ súy lối sống chiêm niệm cho một thế giới ồn ào hưởng thụ...

Thời điểm mà 5 anh em linh mục trong học viện ghi danh tĩnh tâm ở đây có qúa nhiều người ghi danh nên tôi và một linh mục khác phải ở chung một phòng. Cuộc tĩnh tâm hoàn toàn thinh lặng không có người hướng dẫn hay linh hướng... nên hai người một phòng thì thật bất tiện, nếu không muốn nói tới việc tối ngủ mà người kia gáy gỗ! Từ cái xui đó lại có cái may, đó là ngày hôm sau cha đan viện phụ cho tôi dọn tới căn phòng của một đan sĩ trong khu vực lũy cấm.

Các đan sĩ mỗi người một căn hộ có tường rào chung quanh với một cái vườn nhỏ trước nhà.
Đan viện Camaldoli: căn nhà của mỗi đan sĩ
Trong nhà kê một cái giường mộc mạc, một cái bàn làm việc, một cái bàn ăn với hai chiếc ghế, tại một góc nhỏ kê cái tủ lạnh con với một cái kệ nhỏ để đôi ba chén đĩa và mấy cái ly, trên cái bàn con đặt một cái bếp và một ấm điện nhỏ... Đặc biệt trong nhà có một khoảng trống nho nhỏ khoảng 2 mét dài, rộng 1 mét rưỡi đơn sơ, trên tường treo cây Thánh giá. Giữa đặt một cái ghế gỗ trên tấm thảm nệm. Trong căn phòng nhỏ này, người đan sĩ ngồi hay qùi phủ phục suy niệm và cầu nguyện riêng tư với Đức Kitô trên Thập gía!
Đan viện Camaldoli: căn phòng cầu nguyện riêng trong phòng một đan sĩ


Một sự thinh lặng sâu lắng không chỉ bề ngoài mà thẳm sâu trong nội tâm khi tôi sách cái vali nhỏ bước vào căn phòng... Tôi ý thức trước tôi không biết bao năm rồi và không biết bao nhiêu đan tu đã sống ẩn dật nơi đây? Tôi cảm nghiệm một sự thánh thiện của đan tu đã trải nghiệm nơi đây đang mời gọi tôi bước vào nếp sống đan tu, dù tôi không phải là một đan sĩ!

Ngày đầu tiên hôm nay, tôi đã được tiếng chuông đánh thức lúc hừng đông chưa mọc 5 giờ sáng, mời gọi các đan sĩ thức giấc đọc kinh ban mai... Tôi đã tham dự giờ kinh sáng, kinh chiều thật trọng thể với cộng đoàn đan sĩ. Họ hát thánh vịnh giọng trầm bổng, họ đọc lời Chúa chậm rãi như rót từng lời vào tâm hồn người nghe, họ phủ phục khi hát lời kinh vinh danh... Thánh lễ được cử hành rõ rệt gồm hai bàn tiệc: Lời Chúa được trang trọng công bố trong phòng dành cho việc đọc kinh và đi qua căn phòng kế bên cho phần bàn tiệc Thánh thể thật nồng ấm...

Lúc chiều buông, đêm đen u tịch ập xuống vạn vật, tâm hồn tôi trũi xuống trong lời kinh đêm! Và rồi cảnh trí bên ngoài, từng cơn gió rít của núi đồi làm căn nhà gỗ kêu răng rắc... Tôi ngồi ghi lại tâm tình ngày qua với cảm nghiệm đầy vơi khó quên tại đan viện. Tôi thích thú đọc vần thơ ngắn của thánh tổ phụ Romualđô viết về một điều luật ngắn nhắn gửi các đan sĩ Camaldolese:

Con hãy ngồi lặng trong căn phòng như con đang ngồi trên thiên quốc.

Hãy tạm gác cả trần gian lại sau lưng con và quên nó!

Hãy tập trung tâm trí như kẻ lưới chài trông chờ mẻ cá,

Con đường con theo là lời ca thánh – con chớ bao giờ để mất!

Nếu con mới tới đan viện,

Dù thiện chí dư tràn, con cũng sẽ không thể hoàn tất điều con mong muốn,

Hãy nắm bắt mọi cơ hội để hát những khúc ca thánh trong tâm hồn,

Ráng hiểu lời ca ấy bằng tâm trí của con.

Và nếu tâm trí con chu du đó đây theo lời ca, con hãy kệ nó bổng bay;

Hãy lặp lại và thả hồn con về lại cõi ấy theo lời ca lần nữa.

Hãy biết rằng trên cõi cao sang ấy con đang được sự hiện diện của Chúa bao bọc

Hãy dừng đứng lại như kẻ hạ thần phủ phục trước đức vua.

Hãy mở lòng con trọn vẹn và đợi chờ

Cho ân sủng Chúa trùm phủ

Dù miệng môi con không cảm không nhai không nuốt

Đó chính là cái mẹ hiền hiến tặng đứa con yêu.

Camaldoli 26/10/2009

St Romuald’s Brief Rule for Camaldolese Monks

Sit in your cell as in paradise

Put the whole world behin you and forget it.

Watch your thoughts like a good fisherman watching for fish,

The path you must follow is the Psalms – never leave it.

If you have just come to the monastery,

And in spite of your good will you cannot accomplish what you want,

Take every opportunity you can sing the Psalms in your hearts

And to understand them with your mind.

And if your mind wanders as you read, do not give up;

Hurry back and apply your mind to the words once more.

Realize above all that you are in God’s presence,

and stand there with the attitude of one who stands

before the emperor.

Empty yourself completely and sit waiting,

Content with the grace of God,

Like the chick who tastes nothing and eats nothing

But what his mother brings him.