Ngày thứ Sáu, 3 tháng 4 năm 2009, giáo xứ Chính Tòa Hà Nội đã lên đường đến với Quèn Gianh – một giáo họ rất nghèo thuộc giáo xứ Gò Mu.

nhà thờ họ Quèn Giành
Nằm tại huyện Mỹ Đức (Hà Tây cũ), cách trung tâm Hà Nội chỉ khoảng 50 km về phía Tây Nam và nay trực thuộc địa phận Thành phố Hà Nội, người ta sẽ không khỏi giật mình khi biết cả giáo họ Quèn Gianh - xứ Gò Mu hiện chỉ có hai học sinh lớp 6 là cao nhất, ba học sinh lớp 5 cùng bốn học sinh lớp 3 và lớp 1. Một điều không ngờ nữa, Quèn Gianh sống gần như cách biệt với những biến động thế giới bên ngoài trong một hẻm núi đá vôi với 105 nhân khẩu.

Năm 2000, nhờ sự giúp đỡ của những tấm lòng hảo tâm và sự quan tâm của bề trên giáo phận, giáo họ Quèn Gianh đã có điều kiện sửa sang và xây xong một ngôi nhà nguyện nhỏ. Cũng năm này, đã hoàn thành một cây cầu xi măng nối từ thôn ra với bên ngoài. Và từ đó, thôn Quèn Gianh bắt đầu có …điện thắp sáng!

Cho đến nay, điều khó khăn nhất của bà con dân họ Quèn Gianh vẫn là đường đi. Đoạn đường từ nhà nguyện tới đường cái của xã phải qua một con sông. Năm 2000 đã xây được cầu bắc ngang sông, và bây giờ chính là đoạn đường 1 km từ nhà nguyện ra chỗ cái cầu.

Đoạn đường 1 km này gồ ghề, lắm đá nhiều sỏi và khá là trũng. Chính cái đoạn đường này đã gây ra rất nhiều “tội lỗi”. Vì đường đi nhỏ hẹp, gồ ghề mà mỗi khi có công việc phải mua nguyên vật liệu, chẳng ai muốn chở tới cho bà con vì đường quá xấu. Nếu muốn họ nhận lời thì bà con phải nhắm mắt cắn răng để họ nâng lên mức giá “gấp đôi giá ban đầu”. Hay cả cái việc mà nhà có con lợn béo mang bán, gọi thợ gãy cả lưỡi họ mới vào mua cho, và tức nhiên lại vì đường …quá xấu nên bà con Quèn Gianh lại bị “trượt” đi vài giá. Và hiển nhiên, kinh tế của thôn chủ yếu là tự cung tự cấp nên mãi không “ngóc” lên được, nghèo vẫn hoàn nghèo. Đúng là “cái khó nó bó cái khôn”.

Bình thường là thế, ngày mưa ngày gió còn khổ sở vì nó nhiều nữa. Coi như bà con giáo dân bị cô lập giữa biển nước, các em nghỉ học và cũng chẳng ai vào được nhà nguyện để đọc kinh.

Đoạn đường 1 km ấy như huyết mạch dẫn máu về tim cho bà con thôn Quèn Gianh. Nếu tim không đủ máu, chắc sẽ là một quả tim yếu, quả tim thoi thóp.

Vào ngày 27/10/2008 (âm lịch) Đức Tổng Giuse Ngô Quang Kiệt đã đến thăm Quèn Gianh. Ngài luôn quan tâm và kêu gọi sự giúp đỡ dành cho giáo họ nhỏ bé nghèo nàn này.

Mùa Chay năm 2009, trong thư mục vụ, Đức Tổng Giuse đã đưa ra lời kêu gọi trong toàn Tổng Giáo Phận giúp đỡ giáo họ Quèn Gianh có được con đường đi thuận lợi. Cho đến nay, lời kêu gọi của Ngài đã được sự hưởng ứng nhiệt tình của mọi thành phần dân Chúa.

Giáo xứ Chính Tòa Hà Nội – một giáo xứ nằm ở chính trung tâm thành phố Hà Nội – đã đến thăm, động viên và giúp đỡ anh chị em ở Quèn Gianh đầy khó khăn vất vả này. Đặc biệt, cha xứ, cha phó và các giáo dân đã cùng chung tay với anh chị em Quèn Gianh để lao động trong những công việc ban đầu để khởi công con đường vào giáo họ.

Cũng trong ngày hôm nay, cha xứ và mọi người trong đoàn đã đến thăm và giúp đỡ những gia đình có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn trong giáo họ Quèn Gianh. Sự giúp đỡ về vật chất tuy không lớn những cũng đã đem đến cho người trao – kẻ nhận những niềm xúc động sâu xa.

Một giáo dân trong đoàn cho biết: “Thực sự, nếu chỉ quẩn quanh nơi phố phường đô hội, thì làm sao chúng tôi có thể cảm nghiệm được hết nỗi khổ của anh chị em mình. Hôm nay được trực tiếp chứng kiến cảnh nghèo của họ, chúng tôi cảm thấy mình cũng có trách nhiệm chia sẻ với họ. Tuy rằng đời sống chúng tôi cũng không có gì khá giả, nhưng với họ, chúng tôi cố gắng nâng đỡ để đời sống của họ bớt khổ…”

Chuyến đi đến với giáo họ Quèn Gianh này tuy ngắn ngủi nhưng cũng đã để lại trong lòng mỗi giáo dân xứ Chính Tòa Hà Nội những cảm xúc khó quên. Chia tay Quèn Gianh, mỗi người không quên cầu nguyện và mở rộng lòng mình chia sẻ với nỗi nghèo khổ của anh chị em mình, và đó cũng chính là một cách đáp lại lời kêu gọi của bề trên giáo phận một cách thiết thực nhất./.