Có một người bệnh cùi đến van xin Chúa Giêsu và quỳ xuống thưa Người rằng: "Nếu Ngài muốn, Ngài có thể khiến tôi nên sạch". Động lòng thương, Chúa Giêsu giơ tay đặt trên người ấy và nói: "Ta muốn, anh hãy khỏi bệnh". Tức thì bệnh cùi biến mất và người ấy được sạch. (Mc 1, 40-45).
Bệnh cùi là một bệnh không thể nào có thể chữa cho dứt hẳn được, vì vi khuẩn cùi luôn sống ở trong máu huyết, chúng ăn dần cơ thể con người ta, cho đến khi không còn gì để ăn được nữa thì con người cũng sẽ phải chết theo chúng!? Ai mang chứng bệnh cùi này thật là tội nghiệp vì họ biết trước rằng mình sẽ phải xa tránh người thân. Bị cô lập sống chung với những con người mang cùng chứng bệnh với mình. Tập sống một cuộc sống mới, không có gì là sáng sủa và có tương lai. Bị xã hội ruồng bỏ và khinh khi. Luôn bị căng thẳng vì chứng bệnh do những con vi khuẩn tác yêu tác quái này luôn hoành hành và cắn xé cơ thể, luôn sống trong đau đớn cả tâm thần và thể xác. Không còn gì là cuộc đời, phải không thưa anh chị em? Nhìn những con người đau khổ này thật sự chúng ta là con người mang danh là kitô hữu con Thiên Chúa, đã hay sẽ làm được gì để giúp đỡ họ vơi đi chút nào sự đau khổ triền miên này!?? Để qua được một cuộc sống ngày lại ngày trong một căn bệnh hiểm nghèo và quái ác này!? Có phải những anh chị em này, họ mới có toàn quyền để than thân trách phận, để than khóc, để tỉ tê và trách móc hay oán than, vì cớ lẽ vì sao mà Chúa lại để cho họ, với một căn bệnh như thể phải chịu đựng bị lãnh một bản án tù chung thân không có ngày được trả tự do, sẽ không còn có những ngày được lành sạch, không có ngày còn có cơ hội được trở về cùng gia đình và xã hội mà sống một cuộc sống thật bình thường như trước đây!?
Cuộc sống thật bình thường của những anh chị em này trước đây, quả thật bây giờ chỉ còn là giấc mơ. Một giấc mơ không tưởng. Một giấc mơ mà trước đây cũng giống như tất cả chúng ta đây! Chúa ban cho chúng ta một cuộc sống thật bình thường, thật bình an, thật hạnh phúc, thật no đủ, thật ấm êm, nhưng có phải chúng ta lại không biết quý trọng một cuộc sống ngày lại ngày, cứ trôi qua thật êm ả! Chúng ta lại cảm thấy cuộc sống sao quá chán chường, ngày nào cũng nhìn thấy bao nhiêu đó khuôn mặt? Ngày nào cũng bao nhiêu đó công việc? Ngày nào cũng bao nhiêu đó vấn đề? Ngày nào cũng y như ngày nào? Chẳng có gì là hứng thú! Chẳng có gì là thử thách! Chẳng có gì là thay đổi!???
Chúa tác tạo ra nhân loại con người của chúng ta, mà Chúa cũng còn phải ngạc nhiên sao con người của chúng ta lại quá phức tạp, quá khó hiểu, và quá tội lỗi. Tội lỗi ngay từ đầu tiên do hai ông bà Adong và Evà. Sự gì Chúa ban cho bình thường, bình an, và đầy đủ, thì lại cảm thấy dễ chán nản và chán đời. Thích đi tìm những sự gì mang lại cho chúng ta những điều không tốt lành, hại và hao mòn cho cơ thể của chúng ta, đưa đến sự chết chóc, và mất linh hồn quý báu để vùi sâu vào nơi hỏa ngục đời đời thì mới không gọi là chán chường!? Suy nghĩ cho cùng, thì tất cả mọi sự gì Thiên Chúa làm ra vì con người và cho con người, thì hầu hết là tuyệt hảo. Tuyệt hảo đến độ mà chúng ta xem thường và không biết quý trọng.
Có phải khi Chúa làm ra con người thì con người trở nên thật hoàn hảo trước mặt Thiên Chúa, đó là tác tạo con người đầu tiên của Thiên Chúa là ông Adong và bà Evà hay không? Ngay cả hình ảnh cũng được cho nên giống Ngài, nhưng vì đâu và vì tội lỗi chi mà con người càng ngày càng đẻ ra những chứng bệnh thật là lạ lùng, như ngày hôm nay chúng ta từng chứng kiến? Có phải bệnh tật càng nhiều là vì con người của chúng ta không biết giữ gìn hay không? Nếu là cha mẹ biết gìn giữ và theo luật của Chúa thì những chứng bệnh con cái của chúng ta không phải mang? Có phải có nhiều chứng bệnh mà do con người quá tội lỗi đã sanh ra những đứa con bệnh hoạn và thật tội nghiệp, điển hình như chứng bệnh xida và còn nhiều chứng bệnh tương tự chết người như thế không?
Ai trong chúng ta dám tự phụ là trong suốt cả cuộc đời của chúng ta là hoàn toàn không bao giờ có mang một chứng bệnh nào? Từ chứng bệnh trong thân xác? Bệnh trong tư tưởng? Bệnh tật? Tật bệnh? Bệnh gian tham? Bệnh lươn lẹo có nói không, không nói có? Bệnh hoạn? Bệnh tứ đổ tường?. ... Có phải bệnh gì cũng cho chúng ta ít nhiều đau khổ, từ chứng bệnh nhẹ nhất như nhức đầu sổ mũi cho đến chứng bệnh nặng nhất là ung thư? Còn những chứng bệnh không rõ rệt nhưng nó cứ ăn sâu trong tư tưởng và trong tâm hồn của chúng ta, như thèm được phạm tội và hay tơ tưởng đến những chuyện có thể dẫn đến tội trọng được? Đầu tiên là do con mắt nhìn. ... mà khi đã nhìn thấy rồi thì động lòng tham. ... mà lòng tham không kềm chế được thì sẽ lập tức mang đến hành động. ... rồi thì sau khi dẫn đến hành động là chúng ta tức khắc phạm tội. Nhẹ hay nặng thì tức khắc chúng ta sẽ biết, do thiên thần bản mệnh của chúng ta cho biết.
Thông thường thì ít có ai trong chúng ta là biết mình phạm tội vì thường thì hành động chưa thực sự xẩy ra, nhưng có phải sự ham muốn đã có và đã cấy sâu trong lòng, trong tâm hồn, và trong tâm tưởng của chúng ta bấy lâu nay hay không? Chỉ cần một sự cố nào xẩy ra trong gia đình, hay cho chính mình, thì lập tức chúng ta sẽ chạy theo thật nhanh những gì chúng ta ao ước hay đã ôm ấp từ lâu, nay mong cho sớm thành sự thật? Thí dụ vợ chồng ăn ở đã lâu thì tiếng bấc tiếng chì sao lại có thể tránh cho không xẩy ra hằng ngày được vì đó là chuyện thường tình của bao nhiêu gia đình, nhưng nếu không có cô hàng xóm xinh xắn bắt con mắt, thì người đàn ông không thể nào có cớ để mà đóng tuồng mà trút đổ hết lên đầu của người vợ, để dễ dàng bước ra đi với cô hàng xóm mà không để lại một chút gì là hối hận, thương tiếc, và trách nhiệm của mình đối với vợ con của mình. Từ cái chuyện mơ ước ngay từ lúc ban đầu tưởng chừng như chỉ là giấc mơ, nhưng vì lòng ham muốn mà chúng ta có thể phạm tội trọng không thể nào tha thứ cho được là vậy! Bệnh này thì chúng ta gọi tên chúng là bệnh gì nhỉ!?? Có phải thứ bệnh này còn độc hại hơn cả bệnh cùi và bệnh ung thư không? Chúng ta còn có những chứng bệnh khác nữa không rõ tên tuổi nhưng cũng không phải là bệnh nhẹ, như bệnh hay đổ thừa cho người khác làm để tránh hành vi tội lỗi của mình, mà tội này là tội có thể đưa anh chị em của mình vào lao tù hay xử tử được. Dù là vô tình hay cố ý, như có những cuốn phim chúng ta được xem là vì cố gắng che đậy cho những người giầu có mà vu khống cho những người vô tội phải bị đi tù đầy và bị chết oan, là chuyện thương tâm mà trong xã hội nào chúng ta cũng gặp phải? Những bệnh này thưa có phải còn nặng nhiều hơn những chứng bệnh nan y hay cùi không?
Ấy thế mà biết bao nhiêu con người trong chúng ta đang mắc phải chứng bệnh này đấy mà không biết để tìm thầy tìm thuốc mà chữa trị. Những chứng bệnh ghê tởm này thì Chúa Giêsu ghét ghê lắm! Những chứng bệnh này thường gặp nơi những con người có cuộc sống như phường đạo đức giả ấy mà! Họ là những con người phariseu, luật sĩ, và nhà thông luật, mang danh Chúa để làm thương mại. Họ mang danh Chúa để che đậy những việc làm bất xứng của họ. Họ mang danh Chúa để ăn cướp của dân nghèo, và còn làm bao nhiêu điều đau khổ cho anh chị em thấp cổ bé miệng khắp nơi.
Lậy Chúa Giêsu nhân lành!
Hôm nay Chúa đã động chạm đến người cùi và đã chữa anh sạch bệnh. Xin Chúa thương tất cả con cái Chúa đây là những người bị bệnh cùi trong nhiều hình thức. Có những chứng bệnh cùi của chúng con không xùi ra ngoài da ngoài mặt, nhưng lại còn ghê tởm hơn thế nữa! Xin Chúa hãy chạm đến chúng con, để tất cả những chứng bệnh cùi đáng ghê tởm từ bên trong chúng con được sạch. Bởi chúng con cùi từ trong tư tưởng, tâm hồn, và thân xác, nên không còn chỗ sạch sẽ để mời Chúa ngự vào nhà tâm hồn của chúng con. Chúng con cứ mải ao ước những sự việc không bình thường không tốt đẹp, để rồi con người của chúng con cứ ra ghẻ lở, và như một thứ cùi khó chữa vì nó không làm cho bên ngoài của chúng con ra xấu xí, nhưng bên trong đã rữa nát và thối tha mà chúng con nào có hay!?????
Chúng con tha thiết nài xin Chúa Giêsu hãy động chạm đến chúng con để chúng con được sạch. Amen.
Bệnh cùi là một bệnh không thể nào có thể chữa cho dứt hẳn được, vì vi khuẩn cùi luôn sống ở trong máu huyết, chúng ăn dần cơ thể con người ta, cho đến khi không còn gì để ăn được nữa thì con người cũng sẽ phải chết theo chúng!? Ai mang chứng bệnh cùi này thật là tội nghiệp vì họ biết trước rằng mình sẽ phải xa tránh người thân. Bị cô lập sống chung với những con người mang cùng chứng bệnh với mình. Tập sống một cuộc sống mới, không có gì là sáng sủa và có tương lai. Bị xã hội ruồng bỏ và khinh khi. Luôn bị căng thẳng vì chứng bệnh do những con vi khuẩn tác yêu tác quái này luôn hoành hành và cắn xé cơ thể, luôn sống trong đau đớn cả tâm thần và thể xác. Không còn gì là cuộc đời, phải không thưa anh chị em? Nhìn những con người đau khổ này thật sự chúng ta là con người mang danh là kitô hữu con Thiên Chúa, đã hay sẽ làm được gì để giúp đỡ họ vơi đi chút nào sự đau khổ triền miên này!?? Để qua được một cuộc sống ngày lại ngày trong một căn bệnh hiểm nghèo và quái ác này!? Có phải những anh chị em này, họ mới có toàn quyền để than thân trách phận, để than khóc, để tỉ tê và trách móc hay oán than, vì cớ lẽ vì sao mà Chúa lại để cho họ, với một căn bệnh như thể phải chịu đựng bị lãnh một bản án tù chung thân không có ngày được trả tự do, sẽ không còn có những ngày được lành sạch, không có ngày còn có cơ hội được trở về cùng gia đình và xã hội mà sống một cuộc sống thật bình thường như trước đây!?
Cuộc sống thật bình thường của những anh chị em này trước đây, quả thật bây giờ chỉ còn là giấc mơ. Một giấc mơ không tưởng. Một giấc mơ mà trước đây cũng giống như tất cả chúng ta đây! Chúa ban cho chúng ta một cuộc sống thật bình thường, thật bình an, thật hạnh phúc, thật no đủ, thật ấm êm, nhưng có phải chúng ta lại không biết quý trọng một cuộc sống ngày lại ngày, cứ trôi qua thật êm ả! Chúng ta lại cảm thấy cuộc sống sao quá chán chường, ngày nào cũng nhìn thấy bao nhiêu đó khuôn mặt? Ngày nào cũng bao nhiêu đó công việc? Ngày nào cũng bao nhiêu đó vấn đề? Ngày nào cũng y như ngày nào? Chẳng có gì là hứng thú! Chẳng có gì là thử thách! Chẳng có gì là thay đổi!???
Chúa tác tạo ra nhân loại con người của chúng ta, mà Chúa cũng còn phải ngạc nhiên sao con người của chúng ta lại quá phức tạp, quá khó hiểu, và quá tội lỗi. Tội lỗi ngay từ đầu tiên do hai ông bà Adong và Evà. Sự gì Chúa ban cho bình thường, bình an, và đầy đủ, thì lại cảm thấy dễ chán nản và chán đời. Thích đi tìm những sự gì mang lại cho chúng ta những điều không tốt lành, hại và hao mòn cho cơ thể của chúng ta, đưa đến sự chết chóc, và mất linh hồn quý báu để vùi sâu vào nơi hỏa ngục đời đời thì mới không gọi là chán chường!? Suy nghĩ cho cùng, thì tất cả mọi sự gì Thiên Chúa làm ra vì con người và cho con người, thì hầu hết là tuyệt hảo. Tuyệt hảo đến độ mà chúng ta xem thường và không biết quý trọng.
Có phải khi Chúa làm ra con người thì con người trở nên thật hoàn hảo trước mặt Thiên Chúa, đó là tác tạo con người đầu tiên của Thiên Chúa là ông Adong và bà Evà hay không? Ngay cả hình ảnh cũng được cho nên giống Ngài, nhưng vì đâu và vì tội lỗi chi mà con người càng ngày càng đẻ ra những chứng bệnh thật là lạ lùng, như ngày hôm nay chúng ta từng chứng kiến? Có phải bệnh tật càng nhiều là vì con người của chúng ta không biết giữ gìn hay không? Nếu là cha mẹ biết gìn giữ và theo luật của Chúa thì những chứng bệnh con cái của chúng ta không phải mang? Có phải có nhiều chứng bệnh mà do con người quá tội lỗi đã sanh ra những đứa con bệnh hoạn và thật tội nghiệp, điển hình như chứng bệnh xida và còn nhiều chứng bệnh tương tự chết người như thế không?
Ai trong chúng ta dám tự phụ là trong suốt cả cuộc đời của chúng ta là hoàn toàn không bao giờ có mang một chứng bệnh nào? Từ chứng bệnh trong thân xác? Bệnh trong tư tưởng? Bệnh tật? Tật bệnh? Bệnh gian tham? Bệnh lươn lẹo có nói không, không nói có? Bệnh hoạn? Bệnh tứ đổ tường?. ... Có phải bệnh gì cũng cho chúng ta ít nhiều đau khổ, từ chứng bệnh nhẹ nhất như nhức đầu sổ mũi cho đến chứng bệnh nặng nhất là ung thư? Còn những chứng bệnh không rõ rệt nhưng nó cứ ăn sâu trong tư tưởng và trong tâm hồn của chúng ta, như thèm được phạm tội và hay tơ tưởng đến những chuyện có thể dẫn đến tội trọng được? Đầu tiên là do con mắt nhìn. ... mà khi đã nhìn thấy rồi thì động lòng tham. ... mà lòng tham không kềm chế được thì sẽ lập tức mang đến hành động. ... rồi thì sau khi dẫn đến hành động là chúng ta tức khắc phạm tội. Nhẹ hay nặng thì tức khắc chúng ta sẽ biết, do thiên thần bản mệnh của chúng ta cho biết.
Thông thường thì ít có ai trong chúng ta là biết mình phạm tội vì thường thì hành động chưa thực sự xẩy ra, nhưng có phải sự ham muốn đã có và đã cấy sâu trong lòng, trong tâm hồn, và trong tâm tưởng của chúng ta bấy lâu nay hay không? Chỉ cần một sự cố nào xẩy ra trong gia đình, hay cho chính mình, thì lập tức chúng ta sẽ chạy theo thật nhanh những gì chúng ta ao ước hay đã ôm ấp từ lâu, nay mong cho sớm thành sự thật? Thí dụ vợ chồng ăn ở đã lâu thì tiếng bấc tiếng chì sao lại có thể tránh cho không xẩy ra hằng ngày được vì đó là chuyện thường tình của bao nhiêu gia đình, nhưng nếu không có cô hàng xóm xinh xắn bắt con mắt, thì người đàn ông không thể nào có cớ để mà đóng tuồng mà trút đổ hết lên đầu của người vợ, để dễ dàng bước ra đi với cô hàng xóm mà không để lại một chút gì là hối hận, thương tiếc, và trách nhiệm của mình đối với vợ con của mình. Từ cái chuyện mơ ước ngay từ lúc ban đầu tưởng chừng như chỉ là giấc mơ, nhưng vì lòng ham muốn mà chúng ta có thể phạm tội trọng không thể nào tha thứ cho được là vậy! Bệnh này thì chúng ta gọi tên chúng là bệnh gì nhỉ!?? Có phải thứ bệnh này còn độc hại hơn cả bệnh cùi và bệnh ung thư không? Chúng ta còn có những chứng bệnh khác nữa không rõ tên tuổi nhưng cũng không phải là bệnh nhẹ, như bệnh hay đổ thừa cho người khác làm để tránh hành vi tội lỗi của mình, mà tội này là tội có thể đưa anh chị em của mình vào lao tù hay xử tử được. Dù là vô tình hay cố ý, như có những cuốn phim chúng ta được xem là vì cố gắng che đậy cho những người giầu có mà vu khống cho những người vô tội phải bị đi tù đầy và bị chết oan, là chuyện thương tâm mà trong xã hội nào chúng ta cũng gặp phải? Những bệnh này thưa có phải còn nặng nhiều hơn những chứng bệnh nan y hay cùi không?
Ấy thế mà biết bao nhiêu con người trong chúng ta đang mắc phải chứng bệnh này đấy mà không biết để tìm thầy tìm thuốc mà chữa trị. Những chứng bệnh ghê tởm này thì Chúa Giêsu ghét ghê lắm! Những chứng bệnh này thường gặp nơi những con người có cuộc sống như phường đạo đức giả ấy mà! Họ là những con người phariseu, luật sĩ, và nhà thông luật, mang danh Chúa để làm thương mại. Họ mang danh Chúa để che đậy những việc làm bất xứng của họ. Họ mang danh Chúa để ăn cướp của dân nghèo, và còn làm bao nhiêu điều đau khổ cho anh chị em thấp cổ bé miệng khắp nơi.
Lậy Chúa Giêsu nhân lành!
Hôm nay Chúa đã động chạm đến người cùi và đã chữa anh sạch bệnh. Xin Chúa thương tất cả con cái Chúa đây là những người bị bệnh cùi trong nhiều hình thức. Có những chứng bệnh cùi của chúng con không xùi ra ngoài da ngoài mặt, nhưng lại còn ghê tởm hơn thế nữa! Xin Chúa hãy chạm đến chúng con, để tất cả những chứng bệnh cùi đáng ghê tởm từ bên trong chúng con được sạch. Bởi chúng con cùi từ trong tư tưởng, tâm hồn, và thân xác, nên không còn chỗ sạch sẽ để mời Chúa ngự vào nhà tâm hồn của chúng con. Chúng con cứ mải ao ước những sự việc không bình thường không tốt đẹp, để rồi con người của chúng con cứ ra ghẻ lở, và như một thứ cùi khó chữa vì nó không làm cho bên ngoài của chúng con ra xấu xí, nhưng bên trong đã rữa nát và thối tha mà chúng con nào có hay!?????
Chúng con tha thiết nài xin Chúa Giêsu hãy động chạm đến chúng con để chúng con được sạch. Amen.