BÀ RỊA - Ngày 27 Tết Kỷ Sửu, nhóm Bông Hồng Xanh lại đến vùng Bà Rịa, như năm ngoái, nhưng chúng tôi dừng chân tại giáo họ Ruộng Tre (thuộc giáo xứ Vinh Châu) nằm ở xã Bình Trung, huyện Châu Đức, nơi có đa số người dân tộc K’ho sinh sống và số giáo dân cả người lớn lẫn trẻ em khoảng 500 người.
Xem hình ảnh
Để chuẩn bị chuyến đi này, chúng tôi khá vất vả vì quà Tết là gạo, đường, nước mắm, mì gói…và bất ngờ lại chọn cách giao lưu vui tươi trẻ trung là mặc khăn đống áo dài màu xanh đỏ vàng cho trang trọng không khí ngày Tết. Mời quí vị cùng theo dõi bước chân của chúng tôi.
Tại sao chúng tôi không chọn quà tết là bánh mứt, kẹo…mà chỉ chọn những thứ là thực phẩm thiết thực? Xin thưa vì đối với người dân vùng xa, cuộc sống bấp bênh thì những ngày Tết có đủ ăn là vui rồi, bánh mứt làm chi cho xa xỉ.
Chiếc xe nặng chịch vì gạo vừa lăn bánh là chúng tôi đã ăn lặt vặt và cười đùa vì đây là dịp Tết, gặp nhau dễ vui. Sau đó ngủ trên xe rồi thức dậy lại cười đùa để nuốt đi chặng đường dài hơn 100 cây số. Có mấy bạn trong nhóm chưa lập gia đình, thế là tôi cầm tay một bạn trai và một bạn gái: “Rô-mi-nê Quỳnh, con có nhận La-va-bô Vy làm vợ và hứa giữ lòng chung thủy, dù chứng khoán lên hay xuống, dù giá vàng hay đô-la chao đảo hay không?” Thế là mỗi bạn một câu ráp lại, cứ cười thoải mái cho đến khi xe dừng lại tại một nhà thờ.
Nhà thờ Vinh Châu cách đường cái có hai mươi mét mà chúng tôi quên không chụp hình, còn nhà cha xứ thì đẹp như một biệt thự trên cao nguyên. Đến nhà cha trao đổi một chút, tôi được hai ông trùm xứ đạo dắt đến thăm một số gia đình nghèo tại giáo họ để trao riêng phong bì lì xì. Ở đây chúng tôi gặp một thanh niên mới bị nằm một chỗ vì tai nạn giao thông. Bệnh viện Chợ Rẫy và Thống Nhất đã cho về, gia đình còn hy vọng đưa lên bệnh viện Thánh Tâm vì có người nói một số thầy dòng vừa chữa vừa cầu nguyện thì mới hy vọng khỏi. Nhóm hứa sẽ cho anh này khoảng 200 USD nếu có một cuộc giải phẫu để anh có thể đi lại bình thường.
Con đường đến giáo họ Ruộng Tre có vẻ buồn vì hai bên cây xơ xác, lá bị phủ bởi bụi đất đỏ Bazan, một loại đất hợp với việc trồng tiêu. Mấy khoảnh đất trồng dưa hấu chỉ còn trơ dây chằng chịt vì quả đã được hái đi. Đa số người dân làm ruộng rẫy, một số hộ nuôi bò, còn lại đa số là làm mướn. Trẻ con ở đây khá đông, trông chúng gầy và đen nhẻm. Giáo họ được thành lập hơn mười năm nay mà nơi dâng lễ trống hốc ba mặt, chỉ sau cung thánh là có tường xây. Dù cách giáo xứ lớn có hai cây số nhưng hàng tháng chỉ có một thánh lễ chiều, còn những ngày Giáng Sinh,Tết, lễ bổn mạng giáo họ là thánh Phaolô trở lại và thánh Têrêsa thì mới có thánh lễ.
Một thành viên trong nhóm có cha mẹ sinh sống ở vùng này nên bạn đã dẫn chúng tôi đến một quán nhà lá ăn thịt dê. Thịt dê sống chỉ có khoảng 2 usd một kí-lô-gam, các món chế biến cũng giá cả phải chăng, phù hợp với túi tiền của người chăm lao động và thích “nhậu”.
Hai giờ chiều, chúng tôi tiến hành phát quà. Những bọc gạo được xếp trên ghế còn những túi quà màu đỏ xếp đầy trên bàn thờ và cung thánh. Mở đầu, tôi thay mặt nhóm chào hỏi và cầu chúc mọi người những điều tốt lành trong năm mới, cha xứ phát biểu và nối tiếp bằng một chương trình văn nghệ bỏ túi. Tôi tươi cười hát bài Đón Xuân, có lời phụ họa của nhóm. Ái chà, một “ca sĩ” U 50 mà hát thì phải có nụ cười bồi đắp mới thêm phần hấp dẫn, thế nên tôi cười miết!
Mấy bạn nhỏ xung phong lên hát. Có thằng bé mặc quần đùi hát rất tự nhiên: “Bốn phương trời ta về đây chăn trâu, không chăn trâu là tao đá u đầu…..”, tôi bật cười vang trong micrô vì nhóc tì này quậy vui quá. Thế là các nhóc khác cũng phấn khởi giơ tay đòi hát. Bạn nào hát xong được một cái áo mới, còn các bạn khác được chia bánh kẹo. Cái giáo họ buồn tẻ bỗng dưng vui hẳn lên. Có bé khác lên hát bẽn lẽn thì cả ba chúng tôi múa phụ họa cho vui.
Chia quà cho người lớn thì dễ thôi, ông trùm cầm danh sách đọc tên, mỗi gia đình lên nhận một bọc gạo và một túi quà màu đỏ từ hai bạn mặc áo vàng và đỏ, còn tôi với các bạn khác lo sinh hoạt với trẻ em. Tôi thấy một cậu bé khoảng 13 tuổi thay thế gia đình đi nhận quà, không hiểu sao có đứa khác cũng trạc tuổi ấy cứ đi theo nó để giựt lấy bọc gạo, tôi phải can thiệp mạnh, thằng bé kia mới bỏ đi. Tôi không hiểu vì sao lại có chuyện như thế vì ở đây có bao nhiêu gia đình thì chúng tôi mời ra nhận quà bấy nhiêu.
Vì là điểm truyền giáo nên có một số đoàn từ thiện cũng đến đây tặng quà nhưng một ông trùm nhận xét là nhóm Bông Hồng Xanh chúng tôi đã tạo được bầu khí vui tươi nhất vì có áo dài khăn đống, có hoa mai vàng và có múa hát sinh động.
Trời tắt nắng khá lâu thì chúng tôi mới lên xe ra về. Ngày Tết mà có một chuyến đi như thế thì những người như tôi rất vui. Xin cảm ơn gia đình anh Phan Văn Tịnh, một kỹ sư ở Châu Âu, rất thương người nghèo mà thích sự âm thầm; gia đình anh chị Tùng ở Úc châu và cô Mỹ Hạnh ở Texas đã tài trợ cho chương trình Tết này.
Mùa xuân đến, mùa của vui tươi và hy vọng, nhưng ngày nào cũng có mùa xuân trong lòng thì hạnh phúc biết bao. Cảm ơn Quí vị đã theo dõi bước chân của chúng tôi trong những ngày Tết bận rộn.
Xem hình ảnh
Để chuẩn bị chuyến đi này, chúng tôi khá vất vả vì quà Tết là gạo, đường, nước mắm, mì gói…và bất ngờ lại chọn cách giao lưu vui tươi trẻ trung là mặc khăn đống áo dài màu xanh đỏ vàng cho trang trọng không khí ngày Tết. Mời quí vị cùng theo dõi bước chân của chúng tôi.
Tại sao chúng tôi không chọn quà tết là bánh mứt, kẹo…mà chỉ chọn những thứ là thực phẩm thiết thực? Xin thưa vì đối với người dân vùng xa, cuộc sống bấp bênh thì những ngày Tết có đủ ăn là vui rồi, bánh mứt làm chi cho xa xỉ.
Chiếc xe nặng chịch vì gạo vừa lăn bánh là chúng tôi đã ăn lặt vặt và cười đùa vì đây là dịp Tết, gặp nhau dễ vui. Sau đó ngủ trên xe rồi thức dậy lại cười đùa để nuốt đi chặng đường dài hơn 100 cây số. Có mấy bạn trong nhóm chưa lập gia đình, thế là tôi cầm tay một bạn trai và một bạn gái: “Rô-mi-nê Quỳnh, con có nhận La-va-bô Vy làm vợ và hứa giữ lòng chung thủy, dù chứng khoán lên hay xuống, dù giá vàng hay đô-la chao đảo hay không?” Thế là mỗi bạn một câu ráp lại, cứ cười thoải mái cho đến khi xe dừng lại tại một nhà thờ.
Nhà thờ Vinh Châu cách đường cái có hai mươi mét mà chúng tôi quên không chụp hình, còn nhà cha xứ thì đẹp như một biệt thự trên cao nguyên. Đến nhà cha trao đổi một chút, tôi được hai ông trùm xứ đạo dắt đến thăm một số gia đình nghèo tại giáo họ để trao riêng phong bì lì xì. Ở đây chúng tôi gặp một thanh niên mới bị nằm một chỗ vì tai nạn giao thông. Bệnh viện Chợ Rẫy và Thống Nhất đã cho về, gia đình còn hy vọng đưa lên bệnh viện Thánh Tâm vì có người nói một số thầy dòng vừa chữa vừa cầu nguyện thì mới hy vọng khỏi. Nhóm hứa sẽ cho anh này khoảng 200 USD nếu có một cuộc giải phẫu để anh có thể đi lại bình thường.
Con đường đến giáo họ Ruộng Tre có vẻ buồn vì hai bên cây xơ xác, lá bị phủ bởi bụi đất đỏ Bazan, một loại đất hợp với việc trồng tiêu. Mấy khoảnh đất trồng dưa hấu chỉ còn trơ dây chằng chịt vì quả đã được hái đi. Đa số người dân làm ruộng rẫy, một số hộ nuôi bò, còn lại đa số là làm mướn. Trẻ con ở đây khá đông, trông chúng gầy và đen nhẻm. Giáo họ được thành lập hơn mười năm nay mà nơi dâng lễ trống hốc ba mặt, chỉ sau cung thánh là có tường xây. Dù cách giáo xứ lớn có hai cây số nhưng hàng tháng chỉ có một thánh lễ chiều, còn những ngày Giáng Sinh,Tết, lễ bổn mạng giáo họ là thánh Phaolô trở lại và thánh Têrêsa thì mới có thánh lễ.
Một thành viên trong nhóm có cha mẹ sinh sống ở vùng này nên bạn đã dẫn chúng tôi đến một quán nhà lá ăn thịt dê. Thịt dê sống chỉ có khoảng 2 usd một kí-lô-gam, các món chế biến cũng giá cả phải chăng, phù hợp với túi tiền của người chăm lao động và thích “nhậu”.
Hai giờ chiều, chúng tôi tiến hành phát quà. Những bọc gạo được xếp trên ghế còn những túi quà màu đỏ xếp đầy trên bàn thờ và cung thánh. Mở đầu, tôi thay mặt nhóm chào hỏi và cầu chúc mọi người những điều tốt lành trong năm mới, cha xứ phát biểu và nối tiếp bằng một chương trình văn nghệ bỏ túi. Tôi tươi cười hát bài Đón Xuân, có lời phụ họa của nhóm. Ái chà, một “ca sĩ” U 50 mà hát thì phải có nụ cười bồi đắp mới thêm phần hấp dẫn, thế nên tôi cười miết!
Mấy bạn nhỏ xung phong lên hát. Có thằng bé mặc quần đùi hát rất tự nhiên: “Bốn phương trời ta về đây chăn trâu, không chăn trâu là tao đá u đầu…..”, tôi bật cười vang trong micrô vì nhóc tì này quậy vui quá. Thế là các nhóc khác cũng phấn khởi giơ tay đòi hát. Bạn nào hát xong được một cái áo mới, còn các bạn khác được chia bánh kẹo. Cái giáo họ buồn tẻ bỗng dưng vui hẳn lên. Có bé khác lên hát bẽn lẽn thì cả ba chúng tôi múa phụ họa cho vui.
Chia quà cho người lớn thì dễ thôi, ông trùm cầm danh sách đọc tên, mỗi gia đình lên nhận một bọc gạo và một túi quà màu đỏ từ hai bạn mặc áo vàng và đỏ, còn tôi với các bạn khác lo sinh hoạt với trẻ em. Tôi thấy một cậu bé khoảng 13 tuổi thay thế gia đình đi nhận quà, không hiểu sao có đứa khác cũng trạc tuổi ấy cứ đi theo nó để giựt lấy bọc gạo, tôi phải can thiệp mạnh, thằng bé kia mới bỏ đi. Tôi không hiểu vì sao lại có chuyện như thế vì ở đây có bao nhiêu gia đình thì chúng tôi mời ra nhận quà bấy nhiêu.
Vì là điểm truyền giáo nên có một số đoàn từ thiện cũng đến đây tặng quà nhưng một ông trùm nhận xét là nhóm Bông Hồng Xanh chúng tôi đã tạo được bầu khí vui tươi nhất vì có áo dài khăn đống, có hoa mai vàng và có múa hát sinh động.
Trời tắt nắng khá lâu thì chúng tôi mới lên xe ra về. Ngày Tết mà có một chuyến đi như thế thì những người như tôi rất vui. Xin cảm ơn gia đình anh Phan Văn Tịnh, một kỹ sư ở Châu Âu, rất thương người nghèo mà thích sự âm thầm; gia đình anh chị Tùng ở Úc châu và cô Mỹ Hạnh ở Texas đã tài trợ cho chương trình Tết này.
Mùa xuân đến, mùa của vui tươi và hy vọng, nhưng ngày nào cũng có mùa xuân trong lòng thì hạnh phúc biết bao. Cảm ơn Quí vị đã theo dõi bước chân của chúng tôi trong những ngày Tết bận rộn.