Giấc mơ huyền diệu

Tôi hốt hoảng, la không thành tiếng khi thấy cái cùm ấn vào cổ chân. Mồ hôi đẫm áo. Tôi choàng tỉnh giấc. Nửa mơ nửa tỉnh. Qúai lạ, tại sao lại có cái còng ấn vào chân thế này? Rõ ràng là tối hôm qua tôi còn ngồi nói chuyện với bạn bè trước khi vào giường, có lý nào cái xã hội này cũng có lệ gõ cửa nhà vào ban đêm? Lạ, lạ qúa!

Tôi từ từ co cái chân lên và lấy tay rờ nắn khắp cổ chân một lượt… Tôi biết mình vừa ngủ mơ….Nhưng sau cơn mơ, lòng tôi đau đớn qúa. Tôi đã xa cái thiên đường của thằng Chí Phèo những mấy chục năm rồi, còn ngủ mơ hoảng hốt như thế. Hỏi người dân tôi vẫn phải sống với nó thì giấc ngủ còn kinh hoàng đến mức độ nào?

Rồi tôi ngủ lại. Tôi thấy một đoàn người dài như bất tận. Họ nối bước nhau mà đi. Đi trong nỗi hân hoan. Đầu ngẩng cao, đôi mắt ngời sáng. Họ đi trong tiếng ca vang:

Ðể con đem yêu thương vào nơi oán thù
Ðem thứ tha vào nơi lăng nhục
Ðem an hòa vào nơi tranh chấp
Ðem chân lý vào chốn lỗi lầm
Ðể con đem tin kính vào nơi nghi nan
Chiếu trông cậy vào nơi thất vọng
Ðể con rọi ánh sáng vào nơi tối tăm
Ðem niềm vui đến chốn u sầu..."

(Kim Long)

Tôi như lạc vào vùng đất lạ, ngất ngây giữa trời mới và đất mới. Chân cố bước, miệng réo gọi nhưng không thể nào theo kịp đoàn người đi như chạy trước mặt. Hết lớp này, đến lớp khác vượt lên trong tầm mắt tôi. Giữa lúc tôi thở dốc vì hụt hơi, tôi muốn ngừng lại. Một người còn khá trẻ, chững chạc, đến trao cho tôi một tập giấy và hỏi:

-Anh có đi không, chúng tôi lên đường để bảo vệ cho niềm tin và công lý đây.

- Có… có… cho tôi đi với.

Anh ta nhìn tôi, rôi nắm lấy cánh tay tôi. Tự nhiên, tôi thầy bước chân như bay bổng và theo kịp với đà tiến của đoàn người trước mặt. Người ấy vừa đi vùa hát và còn bảo như nhắc nhở tôi rằng:

1 - Tổng Giám Mục Ngô quang Kiệt, người khai mở cánh cửa đi tìm Công Lý trong ôn hòa có thể sẽ là mục tiêu của nhà nước vô đạo lý dùng luật của kẻ cướp khởi tố và Ngài có thể sẽ bị, dù tòa ra phán quyét không đủ cơ sở kết tội, thì Việt cộng cũng từ điểm tựa ấy, dùng áp lực ngoại giao để đẩy Ngài ra khỏi tổng giáo phận Hà Nội đấy.

2. Nhớ nhá, cuộc đối thoại mà nhà nước này bày ra, chẳng qua chỉ là cái báng vẽ, hoặc chỉ là việc giúp phưong tiện cho nhà nước có cơ hội tuyên truyền cho chúng mà thôi. Bằng chứng là những hiệp định Geneve hay Paris về Việt Nam cũng chỉ là những mảnh giấy lót đường, dối trá trong lúc chúng yếu thế, nó không bao giờ có tính thật trong thực hành. Ngay cái hình hài vỏ bọc chúng đến gặp Đức Giáo Hoàng hay đến thăm tòa Giám Mục Hà Nội hôm nào cũng không đi ra ngoài sự vận động tuyên truyền đánh bóng của chúng để che dấu một dã tâm thật lớn ở bên trong. Nay cũng thế, cuộc gặp gỡ với Đại Diện của HDGM Việt Nam cũng chỉ giúp cho nhà nước thêm cơ sở tuyên truyền một chiều, gây bất lợi nếu như không nói là tạo ra nghi ngờ cho dân chúng mà thôi. Bởi vì ngưòi ta có nghe được phía bên Đại Diện HĐGM Việt Nam phát biểu và có ý kiến ra sao đâu..

3. Nhớ rằng, chuyện đòi lại đất ở Toà Khâm Sứ là chuyện nhỏ. Nhưng việc đòi lại công lý cho toàn dân nói chung và công bằng với ngưòi công giáo ở Hà Nội nói riêng, là một đòi hỏi chính đáng, phải lẽ và phải làm. mặc dù, giáo hội công giáo không có nhu cầu chính trị, nhưng có nhu cầu xã hội và phãi tự bảo vệ cả chủ chăn lẫn đoàn chiên của mình đấy nhá.

- Thưa Ngài, đòi đất à? Trên thực tế, nếu có bán cũng chẳng chia chác được bao nhiêu, chúng còn không trả, làm sao chúng có thể trả cho dân tôi của vô gía là Công Lý được nhỉ?

- Cứ bảo nhau mà đi, rồi sẽ có câu trả lời. Này nhá,

1. Khởi đầu ta sẽ phát động chiến dịch rộng rãi trên toàn dân. Các Giáo Phận, các Tòa Giám Mục và các giáo sứ, các nhà dòng nam, nữ trên cả nước và cả hải ngoại nữa, sẽ thay phiên nhau, liên tục tổ chức những cuộc hội thảo và thắp nến hiệp thông và bảo vệ chính nghĩa của Toà Giám Mục Hà Nội và Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt trong việc đòi hỏi Công Lý và Nhân Quyền cho con ngưòi. Ta không có báo đài, truyền hình thì phải dùng báo miệng và cùng thắp sáng lên niềm tin với nhau và cho nhau.

2 Kế đến, toàn thể Hội Đồng Giám Mục Việt Nam và từng cá nhân qúy Đức Tổng Giám Mục, Giám Mục, bề trên các nhà dòng nam, nữ đều lên tiếng công khai, trên báo chí, truyền hình của nhà nưóc cũng như tư nhân và qua báo chí công bố chính thức rằng:

a. Chúng tôi hoàn toàn ủng hộ hưóng đi và lời công bố của Đức Tổng Giám Mục Hà Nội Ngô Quang Kiệt trước UBND Hà Nội vào ngày 20/9/2008. Chúng tôi đòi buộc nhà nước phải thi hành đạo lý với dân tộc, phải trả lại lẽ công bằng cho con ngươi và trả tự do vô điều kiện cho tất cả những giáo dân bị giam cầm trái phép vì đi cầu nguyện.

b. Rồi toàn thể Hội Đồng và từng vị Giám Mục ký một văn thư và gởi phái đoàn sang toà thánh Vatican khẳng định một điều rằng: Chúng con sẵn sàng vào tù vì Công Lý vì đức tin. Chúng con không chấp thuận việc phải chuyển đổi sang địa phận khác vì ý muốn của chính quyền vô đạo lý này. Cũng thế, chúng con tha thiết xin Toà Thánh chấp nhận cho Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt thành chứng nhân của Tin Mừng và Công Lý, hơn là chấp nhận áp lực ngoại giao để điều Ngài ra khỏi tông tòa hiện tại. Trường hợp Ngài bị bắt và giam giữ trái phép. Chúng con thành khẩn xin Toà Thánh không Bổ Nhiệm bất cứ một vị nào khác về Tông Tòa Hà Nội thay thế Phẩm Hàm và chức vụ của Ngài

c. Rối Hội Đồng sẽ long trọng công bố những bản văn này cho toàn thể giáo dân Việt nam hưởng ứng, thi hành và đồng thuận cuộc trưòng chinh vì đức tin, vì Công Lý..

3. Khi HĐGMVN tỏ thái độ dứt khoát như thế, chác chắn nhà nước không dám vọng động bắt Đức Cha Kiệt hay áp lực đưa Ngài ra khỏi Hà Nội. Nói cách khác, khi Hội Đồng và qúy chức sắc lãnh đạo Giáo Hội Công Giáo tại Việt Nam vững mạnh trên đường đi tìm Công Lý thì Việt Cộng có thách cũng không dám bắt tất cả các Tổng Giám Mục, Các Giám Mục và bề trên của các nhà dòng. Theo đó, chiến dịch này nên bắt đầu từ thành phố Sài Gòn rồi đến Xuân lộc và lan ra cả nước mới khả dĩ là ngọn trào dâng. Một mình Hà Nội thì chỉ như một bông hoa hồng đặt trên bàn mà thôi.

- Thưa Ngài, dưới bứớc chân của đoàn người đi vì Công Lý, tôi không sợ là dân tôi không đòi lại được Công Lý. Nhưng vào lúc này hình như không có người dẫn đường, Đức Tổng Hà Nội chỉ thắp sáng lên niềm tin cho dân thôi, Ngài không có nhu cầu chính trị. Nên khi Cộng tàn rồi, ai lãnh đạo đây? Chẳng lẽ lại hết đảo chánh đến chỉnh lý hay sao? Khéo mà dân chúng không có ngày ngũ yên!

- Vậy anh muốn sống với đôi dép râu của họ hay sao?

- Không, dứt khóat là không rồi. Làm sao ngủ yên với đôi dép râu cho được. Nhưng ông… Ngài cũng phải tìm giúp chúng tôi một người chứ? Chúng tôi cần có một Josuê. Bởi vì Ngài biết đấy, mấy chục năm qua, dép râu, nón cối đã tàn phá nền luân lý xã hội, làm niềm tin hoàn toàn chết trong nhau rồi, nên chúng tồi chẳng biết đi theo ai.

- Nan… vạn nan nhỉ? Tuy thế, anh cũng chẳng nên lo chuyện bò trắng răng! … chuyện gì phải đến sẽ đến…cứ vững tâm mà đi…

- Lạy Ngài… Ngài lại nói chuyện kiểu huề vốn mất rồi. Xin Ngài cho chúng tôi thấy một vài dấu chỉ về Josuê như thế nào chứ?

- Cái nhà anh này lôi thôi qúa, đi tìm Công Lý mà còn phải lựa chọn người để đi chung nữa hay sao?

- Vâng trăm lạy Ngài, dân tôi đã bị lừa trắng mắt ra nhiều lần rồi. Mỗi lần bị nhầm là tàn đến nữa phần đời. Một Hồ…. Hồ chí Phèo đã là một thảm hoạ cho dân tôi hơn nửa thế kỷ qua. Nay lại nhầm một … chí Phèo khác thì… tôi thà ngồi lại bên đường này mà gào réo trời đất còn hơn là đứng lên mà đi để rơi xuống hố…

- Anh thật cứng đầu. Người ấy cần gí phải là nam hay là nữ, cần gì phải gìa hay trẻ, cần gì phải nhà cao võng ngọc. Miễn là ngươi ấy biểu lộ được một nhân tâm sáng tỏ, có tài, có đức. Có lòng thương dân thương nước, có lòng biết ơn và đền ơn, biết giữ gìn xây dựng Nhân Lễ Nghĩa Tín Trung là đủ rồi…

- Lạy Ngài…. Người như thế thì kiếm ở đâu ra bây giờ…

- Thôi, ta phải đi đây…. phần anh hãy vui lên mà đi… ngày nắng Công Lý sẽ không còn là xa…

Nghe thế, tôi mừng qúa, phục xuống bên đường rồi oà lên mà khóc. Nước mắt dàn dụa trên mặt. Ôi những giọt nước mắt long lanh hạnh phúc. Hạnh phúc vì chính những giọt nước mắt ây đã tẩy rửa khỏi tâm trí tôi bao nhiêu nỗi nghi ngờ hèn kém:

Nào là nghi ngò về một khuynh hướng thụ động đang lan tràn là… với “Bài quan điểm” ấy là đủ rồi, không cần phải hành động gì nữa. Nhà tôi khó cháy, tôi chưa cần nước, hoặc giả, coi thế mà ngày nay đã khá hơn những năm trưóc rồi, chúng tôi đã xin, đã trình danh sách cho nhà nươc và đã được phép truyền chức cho các tân chức… Cuộc sinh hoạt như thế là hài hòa tốt đời, đẹp đạo lắm. Hơn nữa, tôi được ra hải ngoại mà không bị một ngăn trở gì, vẫn có bổn đạo kính mến và nhà nước đã hứa rằng thì là …. sau khi Đức Tổng Ngô Quang Kiệt rời Hà Nội, nâc thang mây lại với tay chèo, xin và chờ được cho phép về Hà Nội…

Nào là lo sợ rằng, chuyện Toà Khâm Sứ, trang Công Lý do Đức Tổng Giám Mục Hà Nội Ngô Quang Kiệt mở ra với chến dịch cầu nguyện trong ôn hòa, dù không muốn thì cũng bị khép lại trong đau thương như là một câu chuyện cổ tích. Riêng người mở ra thì bị khép lại trong nỗi cô đơn tột cùng…

Nào là từ đây sẽ hết đuốc soi đường…. dân tôi lại tăm tối với đôi dép râu của Chí Phèo …. Ôi đau thương cho đến bao giờ.

May làm sao, hạnh phúc làm sao, nhờ lời dẫn trong giấc mơ, những bi quan ấy đã rời bỏ tôi. Tôì hân hoan đứng dậy mà đi. Đi trong nước mắt và đi trong tiếng hát với đoàn hùng binh là dòng máu của 117 vị thánh tử đạo của Việt Nam dẫn đường. Tôi bỏ quên tôi. Tôi múa, tôi ca trong dòng người đang tiến bước đi tìm công lý, đi tìm tự do, an bình và hạnh phúc trong Bài Ca Ngàn Trùng:

Đây Bài Ca Ngàn Trùng,
Nguyện dâng về Thiên Chúa,
Bài ca thấm nhuộm máu hồng
Từng lớp lớp đang tiến lên hy sinh vì Tình Yêu…

Bài ca vinh thắng hòa vang,
Đây bài ca vang hòa đất trời
Trống vang lừng ngàn đời tiến dâng…

Không có tình yêu nào trọng đại cho bằng chết vì yêu.
Nhìn Chúa đẫm máu trên đồi cao,
Từng đoàn người anh dũng tiến lên pháp trường….

Đây bài ca ngàn trùng,
Nguyện dâng về Thi6n Chúa,
Bài ca thấm nhuộm máu hồng,
Từng lớp lớp đang tiến lên, hy sinh vì tình yêu
…”
(Hoàng Khánh- Kim Long)

Cùng đi với đoàn người hôm nay, tôi tin rằng: Bước đi soi sáng và chiếu dọi Công Lý của Đức Tổng Giám Mục Hà Nội Ngô Quang Kiệt không bao giờ cô lẻ. Hơn thế, Ngài sẽ không bị bỏ rơi trong nỗi cô đơn vì đoàn người đang lớp lớp cùng tiến lên hy sinh vì Đại Nghĩa Tự Do, Nhân Quyền và Công Lý cho dân tộc Việt Nam.