Các con đã lãnh nhận nhưng không, thì hãy cho nhưng không
Suy Niệm Chúa Nhật XI Thường Niên - Năm A
Ở Đất Thánh có hai cái hồ nổi danh là Biển Hồ (Hồ Galilêa) và Biển Chết. Cả hai đều lãnh nhận nước từ sông Giođăng. Một hồ là hồ nước ngọt đầy mọi loại cá. Còn hồ kia là hồ nước rất mặn đến nỗi trong đó không có một sinh vật nào có thể sống được. Nếu cả hai cùng do nước sông Giođăng mà ra thì tại sao một hồ thì đầy nước ngọt và cá, còn hồ kia thì nước mặn thứ nhì thế giới và đầy sát khí như thế?
Lời nhắn nhủ cuối cùng của Chúa Giêsu trong bài Tin Mừng hôm nay “Các con đã lãnh nhận được nhưng không, thì hãy cho nhưng không” (Mat 10:8) chính là câu trả lời cho câu hỏi ở trên. Hồ Galilêa nhận được nước từ sông Giođăng và chuyển nước này đến những vùng lân cận để làm cho dân chúng có nước uống và đồng ruộng xanh tươi. Ngày nay hồ này vẫn còn là nguồn nước cho các vùng chung quanh. Vì nước cũ chảy ra và nước mới liên tục chảy vào nên hồ lúc nào cũng có nước đầy dưỡng khí để làm nơi sinh sống cho nhỉều loại cá. Còn Biển Chết thì không có nơi nào cho nước chảy đi, mà còn mỗi ngày tích trữ thêm khoáng chất từ những núi đồi chung quanh. Nước càng bốc hơi thì nồng độ khoáng chất càng tăng lên, hồ càng thêm mặn. Vì không cho đi mà chỉ biết nhận, và nhận bất cứ cái gì, nên thành Biển Chết.
Con người cũng vậy. Chúa ban cho chúng ta tất cả mọi sự một cách nhưng không. Tuy chúng ta là những kẻ vô đạo, đáng tội chết, nhưng Chúa Giêsu đã chết cho chúng ta để hoà giải chúng ta với Thiên Chúa và cho chúng ta được nên công chính trước mặt Ngài (x. Rom 5:6-11). Quả thực Thiên Chúa “đã mang chúng ta trên cánh đại bàng” và đưa chúng ta đến với Ngài (x. Xh 18:4). Đại bàng ấy chính là Đức Kitô, và đôi cánh kia là các ân sủng mà Chúa ban cho chúng ta cách nhưng không. Vì Thiên Chúa cho chúng ta mọi sự cách nhưng không, Ngài cũng muốn chúng ta cho lại tha nhân cách nhưng không. Càng cho đi chúng ta sẽ càng thêm phong phú. Nếu ích kỷ, giữ lại cho mình số phận chúng ta cũng sẽ chẳng khác gì Biển Chết.
Hôm nay Chúa sai các tông đồ ra đi rao giảng lần đầu tiên và dặn các ông phải làm việc hết mình, vì các ông đã nhận được cách nhưng không, thì các ông cũng phải cho đi cách nhưng không. Chúa cũng gọi và sai mỗi người Công Giáo ra đi như thế. Chúa muốn chúng ta phải mang sức lực, của cải, tài năng, và tất cả những hồng ân Ngài đã ban vào thế gian để chữa lành bệnh tật, hồi sinh kẻ chết và nhất là xua đuổi tà thần. Bệnh tật và sự chết ở đây là bệnh tật và sự chết phần hồn. Hiện nay tà thần đang mơn mởn khắp nơi mà ít người nhận ra chúng. Chúng chẳng cần cám dỗ ai cả vì đang có không biết bao nhiêu người tình nguyện phục vụ chúng. Không những chỉ những người trần thế, mà cả những người cứ tưởng rằng mình là con cái Thiên Chúa. Những người ấy cũng sẽ giống như Biển Chết vì không biết cho đi. Chỉ có những người biết cho đi cách nhưng không mới thật sự là môn đệ Chúa, bằng không thì đang làm tôi tà thần mà không biết. Ở đây tôi xin đan cử một vài thí dụ điển hình.
- Nếu tôi phục vụ để được danh vọng và tiếng khen là tôi phục vụ cho tà thần chứ không thật sự phục vụ Thiên Chúa và tha nhân. Như thế tôi cứ tưởng rằng mình cho đi cách nhưng không, nhưng thật ra tôi đang lấy lại tiếng khen, và hành động cho đi của tôi chỉ là phương tiện để tôi đạt được mục đích thầm kín ấy của tôi.
- Nếu tôi đóng góp thật nhiều cho nhà thờ để được đăng lời cám ơn trên báo, hay được khắc tên trên những viên gạch, trên những viên đá hay trên những quả vàng quả bạc trên “cây hằng sống” là tôi cũng đang phục vụ tà thần.
- Nếu tôi làm việc mà mong thấy kết quả là tôi cũng không phụng sự Chúa, mà phục vụ chính tôi. Như thế tôi cũng chẳng cho đi cách nhưng không.
- Nếu trong khi phục vụ tôi nghĩ rằng mình quan trọng, nếu không có mình thì “không ai biết làm gì hết” là tôi đang phục vụ tà thần chứ không phải phụng sự Thiên Chúa.
- Nếu tôi đi tu để được làm “Cha” người ta thì tôi cũng không thật sự phụng sự Thiên Chúa.
Còn rất nhiều, kể hoài cũng không bao giờ hết. Nhưng thế nào là mới thật sự là cho đi cách nhưng không?
- Cho đi cách nhưng không là làm tất cả vì vinh danh Chúa.
Bao lâu tôi làm việc để cho mình được vinh danh là tôi đã muốn dành cho tôi cái danh dự của Thiên Chúa vì Ngài là Đấng ban tất cả mọi sự cho tôi, chứ tôi có gì ngoài tội lỗi và yếu đối để đòi được vinh danh.
- Cho đi cách nhưng không là làm tất cả vì yêu mến Chúa.
Bao lâu tôi làm việc để thỏa mãn những ước vọng thầm kín của tôi là tôi làm việc vì yêu tôi chứ không phải vì yêu Chúa.
- Cho đi cách nhưng không là làm tất cả theo Thánh Ý Chúa.
Bao lâu tôi nghĩ rằng chỉ có cách làm việc của tôi là tốt nhất, là hay nhất, là tôi làm theo ý tôi chứ đâu phải làm theo ý Chúa.
Bao lâu tôi giảng dạy theo ý riêng tôi chứ không theo những giáo huấn của Hội Thánh là tôi cũng không làm theo Thánh Ý Chúa.
Bao lâu tôi không dám rao giảng những chân lý chói tai người đời vì sợ mất lòng họ là tôi làm việc theo ý người ta chứ không phải theo Thánh Ý Chúa.
Bao lâu tôi không chấp nhận những người chung quanh tôi và bằng lòng với hoàn cảnh của chính tôi là tôi đã không làm theo Thánh Ý Chúa.
Vì tôi đang cho đi để mong nhận lại một cái gì đó lớn lao hơn, nên khi tôi không nhận được điều tôi mong ước thì tôi đâm ra ghen tương, bất mãn. Ghen với người nhận được điều tôi muốn, bất mãn với những người có quyền thế mà không “dùng” tôi. Đó chính là lý do tại sao có những chia rẽ trong các cộng đoàn, trong các giáo xứ. Đó chính là lý do tại sao người ta nói hành, nói xấu, bôi lọ, và chỉ trích lẫn nhau.
Tôi chỉ có thể lớn lên trong ân sủng Chúa khi tôi biết thật sự cho đi cách nhưng không. Dù tôi không mong ước, nhưng càng cho đi thì Chúa lại càng ban lại cho tôi cách dồi dào hơn trước để tôi tiếp tục cho đi, như Biển Hồ Galilêa vẫn đầy nước mát và sinh lực mặc dù nó vẫn luôn cho đi tất cả những gì nó có từ mấy ngàn năm nay. Khi tôi biết làm như thế tôi sẽ thành phương tiện để Thiên Chúa chuyển sự sống của Ngài đến cho gia đình tôi và cộng đoàn tôi như Hồ Galilêa mang sức sống lại cho Đất Thánh.
Lạy Chúa xin dạy con và ban ơn cho con biết thật sự quên mình trong khi phục vụ. Con biết làm điều này rất khó vì bản tính loài người là kiêu ngạo. Xin Cho con biết nhìn lên Thánh Giá trong khi phục vụ để luôn nhớ rằng nếu Chúa không chết cho con thì con chỉ là một tên tử tội không đáng sống trên đời, và không có gì để tự hào, tự mãn. Amen.