Niềm tin Việt Nam: Chú bé vô danh

Niềm tin Việt Nam minh họa trong dạng truyện ngắn về những đời sống niềm tin của người Việt Nam, không phải trong quá khứ, cũng không phải trong tương lai, nhưng ngay trong ngày hôm nay và ngay bây giờ. Đọc Niềm tin Việt Nam, có thể bạn sẽ nhận ra những nhân vật xuất hiện trong Niềm tin Việt Nam chính là bạn, hoặc những người thân trong gia đình, hoặc những người hàng xóm, hoặc những người tín hữu trong xứ đạo của chính bạn.

Trưa thứ Sáu trong tiệm McDonald’s rộn ràng tiếng chân người nằm ngay giữa phố, Peter, Michelle, và Andy đang ngồi ăn trưa. Nhìn Andy đang chăm chú thưởng thức cái bánh mì sandwich loại double quarter pounder có quẹt cheese vàng ươm, Michelle ồn ào cất giọng hỏi Peter,

— Trên đường lái xe tới đây, tui cứ thắc mắc không hiểu tại sao đại ca hứng chí rủ đi ăn trưa vậy? Cái ni chắc là tại hôm nay thứ Sáu cuối tháng, đại ca mới lãnh lương phải không? Hèn chi nhìn thấy người đại có có vẻ nằng nặng hen…

Tay cầm french fries chiên dòn chấm chấm ketchup đỏ tươi, Peter liếc nhìn Andy, miệng phản đối,

— Có mi nhìn nằng nặng thì có. Lâu rồi, không thấy Andy ghé qua nhà. Tao tưởng hắn bị cô bồ Việt Nam hốt mất xác rồi. Ai ngờ, speak of the devil, khoảng mười giờ sáng hôm nay, tự nhiên hắn gọi điện thoại vào trong hãng nói, “Tui muốn gặp đại ca, có chuyện gấp lắm”. Tao mới nhớ hôm nay thứ Sáu, trong hãng cũng rãnh rỗi, cho nên tao gọi mi đi ăn trưa luôn.

Michelle cắm ống hút vào ly sinh tố strawberry milkshake, môi dưới chìa ra dài hơn cả một lóng tay,

What a mistake! Vậy mà tui tưởng đại ca tốt bụng, ngày thứ Sáu cuối tuần thảnh thơi, đại ca dẫn em gái với em út đi ăn. Nhưng thôi, cũng không sao! Tui mà, đại ca biết rồi đó, chỗ nào có đốt nhang là có mặt tui à. Đồ chùa mà, không ăn cũng uổng!

Peter cằn nhằn,

— Mi thì lúc nào cũng đốt nhang với đốt khói. Coi chừng lộng giả thành chân, có bữa thằng kép nó bỏ, cho mi chừa. Lúc đó dám mi cạo đầu đi tu như cô Lan cho mà coi.

Michelle cộ mắt,

— Có mà kép bỏ, tui bỏ kép thì có. Nhưng đại ca ơi, nếu phải cạo đầu đi tu, tui sẽ làm ma-sơ, làm dì phước, vừa đẹp vừa hiền. Chớ ai quởn quởn đâm đầu đi làm cô Lan, khóc lóc thấy ớn luôn! Nhưng khờ sao, đời đang tươi đẹp tự nhiên mát mát xuống tóc đi tu sao. Có mà khùng! Not me

Andy lau cheese và mỡ dính bóng láng quanh miệng,

— Có mà! Bà mà đi tu làm ma-sơ. Làm ma thì có! Mà bà nói như vậy mà không sợ đụng chạm tới mấy người tu hành…

Michelle đưa cao tay ký đầu Andy. Không dè chừng, Andy hứng nguyên năm đầu ngón tay sư tỷ dộng ngay đỉnh đầu một cái cốp. Ôm đầu, Andy mặt nhăn nhăn,

— Nè, mấy lần trước bà dẫn tui đi ăn phở, bà ký đầu tui, tui nhẫn nhục phụ trọng. Nhưng hôm nay đại ca bao nghen. Đại ca Peter trả tiền chứ không phải là bà đâu. Bà đừng có lên mặt làm tàng.

Michelle lên giọng răn đe,

— Nhịn là nhục, mà cự là đục. Ăn đục rồi mà vẫn còn cương thì cho đi thăm bác sĩ Cường luôn. Ở đâu mà mi học được mấy chữ nhẫn nhục phụ trọng vậy? Cái ni chắc là ngồi coi phim Đại Hàn tình cảm dài lê thê với cô bồ Việt Nam phải không? Mà mi đúng là chuyên viên qua sông rồi chặt cầu. Lần sau có kẹt tiền thì đừng có chạy lại gặp sư tỷ, tay gãi gãi đầu, miệng ca bài ca con cá, “Wow, sư tỷ! Bữa nay mới mua được cái áo Gap màu xanh lá chuối ở đâu dzậy? Nhìn đẹp quá ‘chời’” à, rồi là chìa tay ra mượn tiền, nhưng chưa bao giờ thấy ghé lại nhà bank trả lại tiền cho ngân hàng hết trơn.

Andy cự nự, mắt nhìn Peter,

— Bà! Bà không cho tui mượn thì thôi, làm chi mà cự nự um xùm vậy. Bà đừng có tưởng bà có tiền rồi muốn làm chi thì làm. Trên đời ni đâu phải chỉ một mình bà có tiền đâu? Có chi kẹt kẹt tui chạy qua gặp đại ca...

Andy nhìn Peter mong chờ sự trợ giúp của đồng minh. Nhưng không ngờ Peter vừa làm mặt lơ vừa bật đài lên giọng dậy dỗ em út,

— Có mà! Mi không lo học cho lè lẹ đi, ra trường, kiếm việc mà đi làm… Mommy cứ cằn nhằn, “Sao mạ thấy thằng Andy học mãi mấy năm rồi, mà vẫn chưa thấy hắn ra trường?” Tao mới thưa với mommy, “Hắn mà ra trường cái chi? Tui thấy hắn bồ bịch đi chơi không à!”.

Tưởng kiếm được đồng minh, nhưng hóa ra lại bị đại ca bán đứng trong tiệm ăn trước mặt sư tỷ, Andy sa sầm khuôn mặt. Thấy Andy mặt dài hơn cả thước, Peter làm mặt hòa, tay xoa xoa bụng, đổi hướng câu chuyện,

— Ố, ồ, ăn hết cái nguyên một cái double quarter pounder mà vẫn còn cảm thấy đói bụng hen.

Andy gật đầu, nhìn Peter, giọng điệu dò chừng,

Me too… Ước chi được ăn thêm cái nữa!

Michelle cười cười nói với Andy,

— May ra có Chúa Giêsu ở đây. Nếu có Chúa ở đây, mi mở miệng năn nỉ xin Chúa làm phép lạ hóa ra thêm nhiều cái double quarter pounder cho mi với đại ca. Lúc đó tha hồ mà ăn, lại khỏi phải trả tiền.

Cả Peter với Andy cùng dừng lại. Cả hai trợn mắt buộc miệng kêu to,

Wow!

Peter nửa đùa nửa thật,

My gosh! Speak of the devil again! Mi đừng có nói mi chuẩn bị cạo đầu đi tu đó nghen.

Michelle tỉnh bơ,

— Tầm bậy! Tui đã nói đời đang đẹp, khùng sao mà đi tu! Đại ca biết chi không, bởi thấy đại ca với Andy than thở, khiến tui nhớ tới Chúa Nhật vừa rồi tui chở mommy đi lễ 5 giờ chiều. Bởi đã đi lễ sáng rồi, đừng có quên ca đoàn của tui hát lễ 10 giờ sáng, cho nên tui đã tính sẵn trong đầu tới sân nhà thờ, tui sẽ để mommy ở đó, rồi tui ghé vào thương xá Valley Fair, xem coi Gap có bán on sale quần áo hay không, chừng một tiếng sau, tui sẽ quay về đón mommy. Nhưng thấy mommy đang bị cảm, đi đứng có vẻ loạng choạng khiến tui lo lo, lỡ may có chuyện chi xảy ra thì tui lại ân hận cả đời, cho nên tui chép miệng nói, “Thôi kệ! Đi vô nhà thờ với mommy một lần nữa”. Bởi vậy mới có chuyện tui đi lễ Chúa Nhật hai lần. Nhưng bởi thế tui mới có dịp nhớ bài Phúc Âm Chúa Nhật tuần rồi.

Nhìn mặt của Peter và Andy vẫn còn đang ngơ ngác, Michelle tố tới,

— Đại ca với Andy còn nhớ bài Phúc Âm Chúa Nhật tuần trước hay không?

Peter mỉm cười, nụ cười gượng gạo, điệu bộ ngượng ngùng,

— Quên đi tình yêu cũ đi. Ai mà nhớ, bà nội! Ông cha vừa mở miệng ra, tao thăng một giấc thẳng tới thiên đàng, miệng ngáy khò khò, khỏe re. Tao tỉnh giậy vừa kịp lúc ca đoàn hát, “Tôi tin kính một Thiên Chúa Ba Ngôi…”.

Michelle nhận xét,

— Bắt chước tui đi. Đi lễ lần thứ hai là nhớ liền, nhớ Phúc Âm, nhớ bài giảng, nhớ cha mặc áo lễ màu chi liền…

Andy cản lại,

— Sư tỷ nói vậy cũng không được, tui vẫn còn nhớ bài Phúc Âm Chúa Nhật tuần trước mà.

Miệng ngậm ống hút nước sinh tố, Michelle trợn mắt nhìn Andy,

Be honest. Có phải tuần trước mi đi lễ với cô bồ Việt Nam của mi phải không?

Andy đỏ mặt, lắc đầu,

Nope!

Michelle đưa tay sau vành tai, điệu bộ chăm chú nghe ngóng,

Cannot hear you

Andy nghi ngờ,

— Sao you biết là tui đi lễ với cô bồ của tui?

Michelle lên mặt đàn chị,

— Nói cho mi biết, đi lễ với bồ, nhất là trong giai đoạn đầu tiên thì chia trí là cái chắc rồi, nhưng lại nhớ bài giảng. Mi có biết tại sao? Nè, mở banh hai cái lỗ tai ra mà nghe chị Hai nói đây nè em út… Bởi vì phần hai đứa còn mắc cở lúng túng, phần muốn lấy điểm với phía bên kia, cho nên trong thánh lễ, hai đứa cùng quay về một hướng là thánh lễ, là ông cha, là bài giảng cho bớt ngượng ngùng. Cái ni người ta nói yêu là hai người không chỉ nhìn nhau, nhưng còn nhìn về một hướng là như thế đó. Rồi sau thánh lễ, để lấp đầy cái bầu không khí loang loãng ở trong xe, hai đứa lại còn lôi bài giảng của ông cha ra bình luận, “You thấy bài giảng của ông cha như thế nào?”, như là một “câu chuyện làm quà” đó, rồi từ “câu chuyện làm quà”, hai đứa mới bắt đầu chính thức bước vào câu chuyện riêng tư của hai đứa. Cho nên đi lễ với bồ thì chia trí nhưng mà lại nhớ dai là như vậy đó, hiểu chưa?

Peter nheo nheo mắt nhìn Michelle,

— Tại sao mi rành chuyện dữ vậy? Cứ làm như mi nói từ trong bụng mi nói ra.

Andy cũng gật đầu,

— Ừ, đúng rồi. You speak just like your own experience

Michelle tỉnh bơ lên mặt cự nự,

— Đừng có lạc đề mùa chay, tui đang nói tới vụ bài Phúc Âm Chúa Nhật tuần vừa rồi. Tự nhiên lãng sang chuyện khác. Cái này là tình thiệt mà nói, bởi tui thấy đại ca rủ tui đi ăn trưa làm tui nhớ tới bài giảng về phép lạ Chúa hóa bánh ra nhiều trong thánh lễ Chúa Nhật vừa rồi. Bữa hôm đó cha nói thông thường người ta ít nhớ tới chú bé vô danh nhưng rất thảo ăn đã tặng năm ổ bánh mì và hai con cá cho Chúa (John 6:9). Chứ nếu chú bé này ích kỷ, chỉ giữ bo bo cho riêng mình năm ổ bánh và hai con cá, thì không biết ngày hôm đó chuyện chi sẽ xảy ra rồi đó nghen?

Andy nhăn nhăn mặt,

— Sư tỷ nói cái gì mà sao tui không hiểu gì hết trơn á. Tại sao tự nhiên lại có chuyện đại ca Peter rủ đi ăn trưa, rồi lại chuyện chú bé với năm ổ bánh mì và hai con cá ở đây?

Michelle cự Andy,

— Mi nhìn mặt sáng sủa mà bên trong bụng lại tối om. Cái ni giống như mommy hay nói, “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn”. Mi thì chỉ được cái tốt nước sơn. Nghĩ thử coi? Không có đại ca móc tiền ra trả, thì làm sao mi có bánh mì sandwich ăn chùa?

Andy há o tròn miệng,

Ah, I see.

Michelle tiếp tục,

— Thiệt sự ra bữa hôm đó ông cha còn nói cái ni, nghe cũng hay hay. He said, “Nếu ban trưa, mình đói, mình ghé vào tiệm Phở ăn tô phở, hay là tiệm McDonald’s ăn cái sandwich, hoặc ghé vào Pizza Hut mua cái pizza. Còn linh hồn mình đói, thì mình cũng phải ghé vào tiệm tìm kiếm thức ăn cho linh hồn của mình chứ. Nếu không, mình sẽ hóa ra dead man walking, có đúng không”. Sau cùng ông ấy mới kết luận, “Tiệm bán thức ăn cho linh hồn chính là nhà thờ, và Chúa chính là lương thực nuôi sống linh hồn của mình. Vô tiệm Phở, tiệm McDonald’s, Pizza Hut mình phải trả tiền, hoặc cash hoặc credit card, nhưng nhà thờ của Chúa thì không, hoàn toàn miễn phí. Cho nên mại dzô, mại dzô, bà con ơi, ghé vào nhà thờ mua cơm mua bánh mì hằng sống, mại dzô, mại dzô, bà con ơi!”. Tui thích những cái hình ảnh mà cha so sánh. Thực tế, dễ nhớ, dễ hiểu.

Michelle nhìn đồng hồ, cầm bóp, hấp tấp đứng dậy,

My gosh! Tới giờ rồi, tui phải đi đây. Mấy lần trước, đi ăn lunch về trễ, bà chủ cứ liếc liếc nhìn tui làm tui nhột cả người. Cám ơn đại ca! Bye, đại ca. Bye, Andy. Kỳ tới để tui đốt nhang cho! Lần tới mình đi ăn Bún Bò Huế nhé. Tui biết có tiệm Bún Bò Huế mới mở dưới phố Việt Nam. Giờ ăn trưa, thấy người ta xếp hàng dài thòng loòng, nhìn thấy mà ham!

Nhìn Michelle đang dần dần biến dạng sau khung cửa kiếng tiệm McDonald’s, Andy nói,

— Đại ca có thấy Michelle kỳ này hơi là lạ không?

Peter lắc đầu,

— Có thấy chi đâu.

Andy thì thào,

— Đại ca có nghĩ Michelle sẽ đi tu không? Kỳ này tui còn thấy bả vô ca đoàn hát lễ Chúa Nhật nữa.

Peter trợn mắt,

— Tầm bậy! Michelle đi tu thì có mà tận thế. Tu hai gối thì họa may. Sư tỷ của mi mà đi tu thì thằng kép sẽ để lại cho ai? Tao mới thấy hắn đi chơi với thằng kép ở trong khu thương xá Valley Fair tối hôm qua đó. Mà mi biết tại sao hắn vô ca đoàn không? Cũng tại thằng kép của hắn hát ở trong ca đoàn đó. Cái thằng mà có đeo cái bông tai ở bên tai trái đó. Nhìn dị òm! Không hiểu tại sao Michelle lại chịu đèn cái thằng ông tướng này cho được… Nhưng mà thôi, đó là chuyện của hắn, bỏ chuyện đó đi, mi còn đói không? Nếu còn đói, gọi thêm cái sandwich nữa ăn đi.

Andy lắc đầu, miệng nói nửa Mỹ nửa Việt, tay gãi gãi tóc,

Thanks. I’m stuffed. I’m no rồi.

Nhìn Andy gãi gãi tóc, điệu bộ ngượng ngùng lúng túng, Peter như chợt hiểu ra,

— À, mi, thiệt tình! Hóa ra sáng nay mi gọi nói có chuyện cần gặp gấp là chuyện ni phải không… Lại chuyện mượn tiền, có đúng không? Yeah?

Andy toét miệng ra cười, tay chìa ra,

Please, đại ca…

Peter sờ tay vào túi quần, mở ra cái bóp dầy cộm,

— Hên cho mi đó. Lúc nãy tại sư tỉ mi hắn khen tao giống như chú bé vô danh trong bài Phúc Âm Chúa hóa bánh, cho nên đã lỡ phóng lao thì phải theo lao, lỡ cho mi ăn chùa rồi, bây giờ đành phải móc tiền cho mi mượn tiền đi chơi với bạn gái! Thiệt tình!

Nhìn những tờ giấy đô la ba số màu xanh từ tay đại ca Peter, Andy tiếp tục cười hì hì, tay chìa ra, miệng nói,

Thank you, đại ca! Thank you chú bé vô danh của Chúa.

Lời Chúa
Ngước mắt lên, Ðức Giêsu nhìn thấy đông đảo dân chúng đến với mình. Người hỏi ông Philípphê: “Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây?” Người nói thế là để thử ông, chứ Người đã biết mình sắp làm gì rồi. Ông Philípphê đáp: “Thưa có mua đến hai trăm đồng bạc bánh cũng chẳng đủ cho mỗi người một chút”. Một trong các môn đệ, là ông Anrê, anh ông Simon Phêrô, thưa với Người: “Ở đây có một em bé có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng với bằng ấy người thì thấm vào đâu!” Ðức Giêsu nói: “Anh em cứ bảo người ta ngồi xuống đi”. Chỗ ấy có nhiều cỏ. Người ta ngồi xuống, nguyên số đàn ông đã tới khoảng năm ngàn. Vậy, Ðức Giêsu cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, rồi phân phát cho những người ngồi đó. Cá nhỏ, Người cũng phân phát như vậy, ai muốn ăn bao nhiêu tùy ý. Khi họ đã no nê rồi, Người bảo các môn đệ: “Anh em thu lại những miếng thừa kẻo phí đi”. Họ liền đi thu những miếng thừa của năm chiếc bánh lúa mạch người ta ăn còn lại, và chất đầy được mười hai thúng (John 6:5-13).

Lời Nguyện
Lạy Chúa, xin dậy chúng con biết mở lòng, rộng rãi, độ lượng với anh chị em của chúng con như chú bé vô danh của năm xưa. Lạy Chúa xin mở đôi mắt tâm hồn chúng con ra để chúng con nhận được chân dung những người anh chị em thiếu may mắn hơn mình, để chúng con biết nhường cơm sẻ áo, biết cho đi mà không tính toán, biết chia sẻ với mọi người chung quanh những hồng ân và đặc sủng mà Chúa đã ban tặng cho chúng con.

(Trích trong CD Niềm tin Việt Nam: Chú Bé Vô Danh do Dân Chúa Úc Châu xuất bản 2007)