“95 NGÀY HÀNH KHẤT TRÊN ĐẤT MỸ”

Từ ngày 04 – 05 đến 09 – 08 năm 2006

Nói đến hai chữ “Hành Khất” là ta nghĩ ngay đến hình ảnh một người ăn xin, lang thang đây đó, mà thường là những nơi đầu đường xó chợ. Vì những nơi đó mới có đông người qua lại, để rồi kẻ năm xu người một hào, giơ tay bố thí cho vị hành khất đáng thương hại.

Nhưng với tôi, hành khất 95 ngày trên đất Mỹ, không theo nghĩa đó mà lại là một hồng ân của Thiên Chúa trao tặng cho tôi. Những hồng ân tuyệt vời. Bởi tôi là linh mục của Chúa và của mọi người.

Tại sao tôi phải hành khất trên đất Mỹ 95 ngày ? thưa vì một lý do rất thực tế và đôi khi cũng rất thực dụng – phàm tục nữa. Lý do xem ra không mấy phù hợp với “danh phận” linh mục của mình. Linh mục đi xin tiền. Khi nghĩ đến hành trình vượt trùng dương, lang thang trên một đất nước xa lạ, đến với những người chưa một lần gặp mặt, với một nhiệm vụ (xin tiền) nhạy cảm dễ làm người khác khó chịu hay hiểu lầm, tâm hồn tôi cảm thấy ớn lạnh. Không ớn lạnh khiếp sợ sao được khi mình chỉ là một anh linh mục trẻ. Tuổi đời mới ngoài ba mươi, mà tuổi linh mục cũng chưa vượt qua ngưỡng của 5 năm. Vốn liếng kinh nghiệm giao thiệp trong đạo cũng như ngoài đời kể như chẳng đáng gì so với một sứ vụ hết sức nặng nề. Ngoài ra, còn phải kể đến một yếu tố khác cũng góp phần làm cho tâm trí tôi chán nản, không mấy phấn khởi khi cất bước hành trình tiến vào “miền đất hứa”. Đó là những bài viết về phong trào Quý cha, quý xơ qua Mỹ quyên góp tài chính. Khi đọc những bài viết này, và gẫm suy đến sứ vụ mà Bề Trên giáo phận gửi gắm, trái tim tôi bị xâu xé bởi hai thái cực đối kháng nhau. Nhưng rồi cuối cũng thì tôi cũng phải lựa chọn. Tôi phải lựa chọn trong hy sinh và từ bỏ. Hy sinh đón nhận gian khổ để cho ngôi nhà thờ tại thị xã Bỉm Sơn, tỉnh Thanh hóa, được hoàn thành. Bởi ngôi nhà thờ này đã khởi công xây dựng gần 4 năm mà vẫn chưa xong, vì Cha xứ tiền nhiệm Raphael Đỗ Đình Vượng đột ngột qua đời. Hơn nữa, đây là một giáo xứ mới vừa được thành lập, trong cảnh “vườn không nhà trống”. Tôi cũng phải từ bỏ để lên đường hầu đem lại niềm vui và hạnh phúc cho anh chị em đang mong chờ từng ngày cho ngôi nhà thờ được khánh thành, và cũng là thỏa lòng nguyện ước của cha cố Raphael Đỗ Đình Vượng, ông chú ruột của tôi. Từ bỏ để mang lại hạnh phúc cho tha nhân, nhưng cũng là để đón nhận cho chính mình. Bên cạnh đó, sự động viên khích lệ của Bác sĩ Lê Quang Tuyến và Sr. Thanh Miền đã cho tôi thêm nghị lực. Với ý nghĩ đó, tôi đã lên đường trong tin yêu và phó thác.

Điểm đến đầu tiên của tôi trên đất Mỹ là thành phố Portland, tiểu bang Oregon, nơi cư ngụ của Sr.Thanh Miền, người đã xin giấy bão lãnh cho tôi và cũng là người ra phi trường đón tôi về Trung Tâm Mục Vụ Đông Nam Á, và cũng là Giáo xứ Đức Mẹ La Vang, do Đức Ông Giacôbê Phạm văn Ninh làm Đại Diện và chính xứ. Portland bấy giờ đang còn lạnh. Nhưng cái lạnh đã được xua tan bởi sự đón tiếp nồng ấm của người cha, người chị mà tôi mới lần đầu gặo gỡ. Nỗi sợ hãi trong tôi đã dần tan biến, bởi mọi người trong gia đình giáo xứ Đức Mẹ La Vang này đã mang lại niềm bình an và hạnh phúc cho tôi. Hai tuần sống tại đây, tôi đã được những “gia đình thiện nguyện” cho đi thăm quan tất cả danh lam thắng cảnh, Đền Đức Mẹ, vào siêu thị, nhà hàng …Tôi cũng được Quý bà con cô bác đón về nhà cùng ăn cơm trò chuyện thân mật, như người nhà, người thân tín ruột thịt của họ vậy.

Tạm biệt thành phố Portland, tôi đáp xe bus đến thành phố Seattle, thuộc tiểu bang Washington State. Sau gần 5 giờ đồng hồ, chiếc xe bus đã đưa tôi tới bến. Vì lỡ hẹn, nên tôi đón xe taxi về gia đình ông bà N.Đ.T, quê gốc ở giáo xứ Ba Làng, đồng hương Thanh hóa với tôi. Cũng đồng một lòng và tình thương như anh em ở Portland, mọi người ở đây cũng dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất. Tạ ơn Chúa và cám ơn lòng tốt của Quý ông bà cô bác, tôi lên đường trở về lại Portland để đáp máy bay tới Huntington Beach, tiểu bang California.

Ra khỏi phi trường Quận Cam, tôi đã được người thân mà tôi đã gặp mặt tại quê nhà chờ đón. Đó là Bác Peter N.V.C., cụ thân sinh cha Phước - dòng Don Bosco Đà Lạt. Tôi đã ở lại trong gia đình của Bác hơn một tháng, tức là gần một nửa chuyến hành khất của tôi trên đất Mỹ này. Dù đã tuổi cao sức yếu, và mới bình phục sau đợt mổ tim, nhưng Bác vẫn nhiệt thành, tận tình lái xe đưa tôi đi gặp gỡ quý gia đình thân quen cũng như không quen, đến thăm quý cha xứ, quý cha quản nhiệm các cộng đồng giáo hữu Việt Nam. Nhờ uy tín và danh tiếng của Bác, nên đi đến đâu tôi cũng được Quý cha và Quý Ông Bà Cô Bác thương yêu giúp đỡ. Quý cha đã cho tôi được cùng đồng tế dâng thánh lễ trong các thánh đường do Quý Ngài phụ trách. Có vài nơi tôi còn được diễm phúc chia sẻ Lời Chúa với cộng đoàn dân Chúa rất thân thương, như Cộng Đoàn Trái Tim Vô Nhiễm Đức Mẹ, Trung Tâm Công Giáo. Đặc biệt, tôi được tham dự ngày gặp mặt Hội Ái Hữu Giáo phận Thanh Hóa và dâng thánh lễ cùng với cha tuyên úy Nguyễn Luân để cầu nguyện cho anh chị em Hội Ái Hữu và giáo phận. Tay bắt mặt mừng những người thân yêu mà lâu nay giáo phận và bản thân tôi luôn nhận được sự yêu thương và giúp đỡ nhiệt thành. Trong giờ phút linh thiêng của ngày hội, khi được mời lên chia sẻ, tôi đã cảm động nghẹn ngào không nói nên lời. Tôi cảm nghiệm được rằng, dù đang sống trên đất khách quê người, nhưng tôi vẫn được bao bọc giữa cộng đồng anh em tín hữu bằng tình Chúa, tình người. Những ngày tháng lưu lại tại thủ đô của người Việt này, tôi cũng đã được đi thăm quan rất nhiều khu vui chơi giải trí nổi tiếng, như trung tâm làm phim Hollywood, v.v... Niềm vui và hạnh phúc trong tôi như muốn trào dâng thành bài ca tạ ơn Thiên Chúa và cảm ơn mọi người, giá như tôi là một nhạc sĩ. Nhưng vì tôi là linh mục nên lời ca tạ ơn sẽ là hiến lễ tôi dâng mỗi ngày.

Giã từ Cali. trong lưu luyến nhớ thương, chiếc phi cơ của hãng hàng không United Airlines đã đưa tôi đến thành phố Houston, thuộc tiểu bang Texas để gặp gỡ một vị ân nhân rất nhiệt thành của giáo phận Thanh hóa, đó là Bác L.ĐT. Cũng như nhiều người khác, tôi và Bác chưa một lần gặp gỡ, thế mà vẫn nhận ra nhau tại phi trường. Con người Bác rất nhỏ nhưng tấm lòng thì rộng lớn. Mặc dù tuổi đã cao, nhưng Bác vẫn phải đi làm hằng ngày để lo chu toàn bổn phận một người cha gia đình gồm 7 người con. Vì là sĩ quan quân đội VNCH phải đi cải tạo, nên gia đình bác qua Mỹ rất muộn màng. Bởi đó, cuộc sống những ngày đầu trên đất nước Hoa kỳ, gia đình Bác cũng gặp muôn vàn khó khăn. Song bù lại, Thiên Chúa quan phòng lại ban cho Bác một gia đình đầm ấm, anh em trên dưới hòa thuận với nhau. Không kể là mình đang sống trong một đất nước tự do, mỗi tuần vào ngày Chúa nhật, tất cả con cái có gia đình hay đang sống độc thân đều tập trung về gia đình Bố mẹ, để cùng đi dâng lễ, cùng chia sẻ bữa ăn, và cùng nhau đọc kinh tối gia đình trước khi khép lại ngày nghỉ và bước sang tuần làm việc mới. Chính nếp sống này đã khiến tôi suy nghĩ và thầm cảm phục sự dạy dỗ, lèo lái con thuyền gia đình của Bác. Bởi vì, ngay tại Việt Nam không mấy gia đình còn giữ được nếp sống truyền thống quý báu như vậy. Ở thành phố Houston này, không phải chỉ gia đình Bác có được tinh thần gia giáo và bầu khí hạnh phúc đó, mà còn rất nhiều gia đình khác nữa, như gia đình Bác N.T.T mà tôi cũng được diễm phúc chia sẻ cuộc sống hằng ngày. Dừng lại mẫu gương các gia đình, tôi xin nói về Quý cha xứ và các cộng đoàn giáo xứ mà tôi được đón nhận. Đầu tiên phải kể đến cha Hoàng văn Thiên, chính xứ giáo xứ Lộ Đức. Gặp gỡ ngài tôi như gặp lại người cha quá cố Raphael Đỗ Đình Vượng của mình. Bởi vì, dù tôi không phải là họ hàng ruột thịt hay linh tông, nhưng ngài đã dành cho tôi tình cảm quý mến mà tôi không thể nào quên. Không chỉ giúp tôi tại cộng đoàn mà ngài đang coi sóc, nhưng còn âm thầm gửi quà tiễn chân, khi tôi ra phi trường đáp máy bay đến tiều bang Florida. Tiếp đến là cha Trịnh Đức Hòa Dòng Chúa Cứu Thế, hiện đang coi sóc giáo xứ ĐMHCG ở Dallas. Dù chỉ qua điện thoại, nhưng ngài đã dễ dàng lấy hẹn cho tôi đến giáo xứ của ngài dâng lễ và gặp gỡ cộng đồng dân Chúa tại đây. Ngày mà tôi đến giáo xứ của ngài, cũng là ngày mà ngài từ Việt nam trở về sau vài tuần về thăm cố hương. Gác lại sự mệt nhọc, ngài đã cùng tôi dâng 4 thánh lễ trong ngày Chúa nhật đáng ghi nhớ hôm đó. Ngài chủ tế, còn tôi thì chia sẻ Lời Chúa với cộng đoàn. Nhiều người khen tôi giảng lễ hay, bởi vì tôi không đề cập đến chuyện quyên góp trong bài giảng. Tôi chỉ chia sẻ Lời Chúa mà thôi. Dù vậy, kết quả vẫn thật bất ngờ ngoài sự mong đợi. Quả là việc Chúa làm. Nhưng cũng không quên sự chỉ dạy của những người thân tín về điều này.

Các điểm đến tiếp theo của tôi là các tiểu bang Florida, Lousianna, Washington DC, Pensylvania, Illinois. Đi đến đâu, tôi cũng được tiếp đón nồng hậu và đầy yêu thương. Mọi người, ai cũng thương mến và giúp đỡ cho công việc tôi đang thực hiện.

Sau khi trở lại thành phố Portland, tôi đã lên máy bay trở về Việt Nam, kết thúc 95 ngày hành khất trên đất nước Hoa Kỳ. Cuộc hành trình được khép lại, nhưng tình thương giữa tôi với Quý ông bà cô bác tại Hoa kỳ không hề khép lại, mà tiếp tục triển nở. Bằng chứng là khi tôi đã về làm việc tại quê nhà, tình thương của Quý ông bà cô bác vẫn được trao ban cho tôi qua những cánh thiệp chúc mừng, những món quà mà không kèm theo địa chỉ để cho tôi cơ hội gửi lời cảm ơn, như ông Henry N.ĐT. Hay như người anh rất thương mến của tôi P.V.H. với người Bố là P.V.T, quê Thanh hóa. Anh H. đã quảng đại giúp đỡ công trình nhà thờ.

Gẫm suy lại tất cả những gì đã diễn ra trong cuộc đời 95 ngày qua, tôi cảm nhận được tình thương yêu của Thiên Chúa ban cho tôi, thông qua những người anh em mà tôi đã diễm phúc gặp gỡ tại Hoa Kỳ. Không thể nào không Tạ ơn Thiên Chúa và cám ơn mọi người. Nhưng cám ơn bằng cách nào? và lấy gì để cám ơn? Không thể chỉ cám ơn bằng lời nói suông, hay chỉ dâng lễ cầu nguyện là đủ. Lời cảm ơn của tôi dành cho Thiên Chúa và mọi người, đó là tôi đem tất cả những gì tôi đã nhận được, trao gửi lại cho anh chị em tại quê hương Việt Nam, cho những người đồng đạo và cho cả những anh chị em không cũng tín ngưỡng. Và đó cũng là quyết tâm sống của tôi trên bước đường theo Chúa để phục vụ anh chị em. Vì hạnh phúc của anh chị em chính là hạnh phúc của tôi. Và như thế, hành khất 90 ngày trên đất Mỹ là một ân ban nhưng không của Thiên Chúa đã dành cho tôi, và Ngài mời gọi tôi cũng hãy trao ban cách nhưng không như vậy.

Niềm hạnh phúc thật sự đến với tôi và tất cả mọi người trong giáo xứ Đức Tâm nói riêng và giáo phận Thanh hóa nói chung là ngày Đức Cha Giuse Nguyễn chí Linh về cắt băng khánh thành và cung hiến ngôi Nhà Thờ Đức Tâm cho Thiên Chúa. Hạnh phúc vì ngôi nhà thờ được dệt nên từ muôn tấm lòng vàng của anh chị em trong nước cũng như ở Hoa Kỳ.

Nguyện xin ân sủng và bình an của Thiên Chúa ở cùng tất cả anh chị em và cầu xin Ngài ban muôn phước lành xuống cho Quý Cha và toàn thể quý vị ân nhân thân yêu.

LM Raphael Đỗ Minh TuấnEmail: raphaeltuan@yahoo.com