SAIGÒN - Tối ngày 13 và 14/3/2008 Giới trẻ giáo xứ Đa Minh Ba Chuông, Sài Gòn, đã tĩnh tâm mà phần giảng thuyết được thay bằng hình thức diễn kịch và hoạt cảnh qua chủ đề “Hãy sám hối và tin vào Tin Mừng”.
Ngày đầu tiên, các bạn cùng suy tư vở kịch “Người con hoang đàng” do nhóm kịch Đa Minh trình bày. Nội dung kịch đã quá quen thuộc; trang phục đơn sơ nhưng rất Việt Nam; âm thanh tuy nghe được nhưng chưa hoàn hảo …..thế mà nhiều người rất sốt sắng theo dõi và tích cực phát biểu cảm tưởng về sự tha thứ của người cha.
Dù không phải là diễn viên chuyên nghiệp nhưng các thành viên nhóm kịch đã diễn xuất hết mình, đóng tròn vai để đưa người xem vào sự sám hối của người con và thấy được việc khó chấp nhận nhau của hai anh em dù đang cùng bơi lội trong tình thương của người cha.
Theo cách suy nghĩ riêng, thì trong cuộc sống này không chỉ có người con hoang đàng mà có khi là người cha hoang đàng, người mẹ lạc lối. Đó là bề nổi; trong đời sống còn có nhiều sự hoang đàng khác chìm sâu trong nhiều con người nữa.
Có khi là sự hoang đàng trong tình yêu (tình yêu tràn ngập thực dụng, đầy ắp nhục dục, không định hướng vào hôn nhân chân chín…). Có khi là hoang đàng trong quyền lực ( dùng quyền lực để sai khiến, lợi dụng, thao túng người khác…). Có khi là hoang đàng trong suy tưởng (toan tính những điều bất chính và chờ cơ hội thực hiện, thỏa mãn những ước muốn xấu mà nếu thực hiện sẽ mất danh dự tiền bạc, gia đình…)
Tất cả những điều làm cho người ta tệ hại cả bên trong cũng như bên ngoài, chỉ có khiêm tốn sám hối mới có thể thay đổi được.
Ngày hôm sau, đẹp rực rỡ và sống động là hoạt cảnh “Có phải Người đã chết?” do các nữ tu dòng Mân Côi Chí Hòa thực hiện. Hoạt cảnh diễn tả từ đầu đến cuối cuộc khổ nạn của chúa Giêsu nhưng làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng bay bổng khi có nhiều nữ tu trẻ hòa vào hoạt cảnh bằng các điệu múa. Lời thoại trong vở diễn rất ít, chỉ có hình ảnh và âm thanh khô khốc khi quân lính đánh đập Chúa làm thắt lòng người lại, nhất là tiếng khóc thống thiết, khàn đặc, vật vã của Phêrô.
Dù cuộc thương khó của Chúa Giêsu được diễn lại nhiều lần nhưng mỗi lần vẫn mang đến cho người xem cảm nhận khác nhau, vì cuộc sống của mỗi người có những diễn biến không ngừng. Có thể năm nay một người thấy mình là Giuđa nhưng năm sau người ấy lại cảm nhận mình chính là Maria Ma-đa-len-na…
Mãi mãi cuộc thương khó của Chúa Giêsu làm cho người ta nhận ra mình đang là ai trong cuộc đời.
Sau mỗi thánh lễ, cha chính xứ Giuse Phạm Hưng Thịnh đều nói lời cảm ơn với đạo diễn và nhóm kịch, các nữ tu dòng Mân Côi Chí Hòa. Có thể nghĩ ngược lại được không khi quí cha dòng Đa Minh đã tạo một điều kiện để đạo diễn, nhóm kịch, các nữ tu thể hiện tài năng của mình?
Dẫu nghĩ xuôi hay nghĩ ngược thì giới trẻ giáo xứ Đa Minh đã có hai ngày tĩnh tâm sốt sắng và sinh động.
Ngày đầu tiên, các bạn cùng suy tư vở kịch “Người con hoang đàng” do nhóm kịch Đa Minh trình bày. Nội dung kịch đã quá quen thuộc; trang phục đơn sơ nhưng rất Việt Nam; âm thanh tuy nghe được nhưng chưa hoàn hảo …..thế mà nhiều người rất sốt sắng theo dõi và tích cực phát biểu cảm tưởng về sự tha thứ của người cha.
Dù không phải là diễn viên chuyên nghiệp nhưng các thành viên nhóm kịch đã diễn xuất hết mình, đóng tròn vai để đưa người xem vào sự sám hối của người con và thấy được việc khó chấp nhận nhau của hai anh em dù đang cùng bơi lội trong tình thương của người cha.
Theo cách suy nghĩ riêng, thì trong cuộc sống này không chỉ có người con hoang đàng mà có khi là người cha hoang đàng, người mẹ lạc lối. Đó là bề nổi; trong đời sống còn có nhiều sự hoang đàng khác chìm sâu trong nhiều con người nữa.
Có khi là sự hoang đàng trong tình yêu (tình yêu tràn ngập thực dụng, đầy ắp nhục dục, không định hướng vào hôn nhân chân chín…). Có khi là hoang đàng trong quyền lực ( dùng quyền lực để sai khiến, lợi dụng, thao túng người khác…). Có khi là hoang đàng trong suy tưởng (toan tính những điều bất chính và chờ cơ hội thực hiện, thỏa mãn những ước muốn xấu mà nếu thực hiện sẽ mất danh dự tiền bạc, gia đình…)
Tất cả những điều làm cho người ta tệ hại cả bên trong cũng như bên ngoài, chỉ có khiêm tốn sám hối mới có thể thay đổi được.
Ngày hôm sau, đẹp rực rỡ và sống động là hoạt cảnh “Có phải Người đã chết?” do các nữ tu dòng Mân Côi Chí Hòa thực hiện. Hoạt cảnh diễn tả từ đầu đến cuối cuộc khổ nạn của chúa Giêsu nhưng làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng bay bổng khi có nhiều nữ tu trẻ hòa vào hoạt cảnh bằng các điệu múa. Lời thoại trong vở diễn rất ít, chỉ có hình ảnh và âm thanh khô khốc khi quân lính đánh đập Chúa làm thắt lòng người lại, nhất là tiếng khóc thống thiết, khàn đặc, vật vã của Phêrô.
Dù cuộc thương khó của Chúa Giêsu được diễn lại nhiều lần nhưng mỗi lần vẫn mang đến cho người xem cảm nhận khác nhau, vì cuộc sống của mỗi người có những diễn biến không ngừng. Có thể năm nay một người thấy mình là Giuđa nhưng năm sau người ấy lại cảm nhận mình chính là Maria Ma-đa-len-na…
Mãi mãi cuộc thương khó của Chúa Giêsu làm cho người ta nhận ra mình đang là ai trong cuộc đời.
Sau mỗi thánh lễ, cha chính xứ Giuse Phạm Hưng Thịnh đều nói lời cảm ơn với đạo diễn và nhóm kịch, các nữ tu dòng Mân Côi Chí Hòa. Có thể nghĩ ngược lại được không khi quí cha dòng Đa Minh đã tạo một điều kiện để đạo diễn, nhóm kịch, các nữ tu thể hiện tài năng của mình?
Dẫu nghĩ xuôi hay nghĩ ngược thì giới trẻ giáo xứ Đa Minh đã có hai ngày tĩnh tâm sốt sắng và sinh động.