Carl James Joseph — "Gã Giêsu". Nguồn: Filipe d'Avillez


Filipe d'Avillez của tạp chí The Pillar, ngày 1 tháng 3 năm 2025, tới Giêrusalem gặp gỡ một nhân vật hiếm lạ mà ông gọi là “Gã Giêsu” (Giêsu Guy). Mời bạn đọc đọc bài phỏng vấn nhân vật hiếm lạ này của Đất Thánh:

Carl James Joseph sinh ra tại Detroit. Nhưng trong 17 năm qua, ông đã sống ở Đất Thánh.

Ông không phải là một người nước ngoài điển hình. Ông không đến Giêrusalem để làm việc và không sống cùng những người nước ngoài khác trong một khu phố sang trọng ở Tel Aviv.

Thay vào đó, James Joseph, 64 tuổi, đã dành phần lớn thập niên qua để sống trong Nhà thờ Mộ Thánh, ở Giêrusalem, được xây dựng tại nơi Chúa Giêsu được an nghỉ sau khi bị đóng đinh và nơi Người sống lại từ cõi chết.

Theo hồ sơ của người đàn ông này, ông đã trở thành người Công Giáo năm 12 tuổi và làm việc trong một văn phòng một thời gian, trước khi bắt đầu cuộc sống hành hương khi mới ngoài 30 tuổi.

Còn được gọi là "Gã Giêsu", James Joseph tự coi mình là một người hành hương và một nhà truyền giáo, người cố gắng sống giống như Chúa Giêsu và các tông đồ, theo lệnh tin tưởng hoàn toàn vào sự quan phòng.

Anh cầu nguyện tại các địa điểm linh thiêng của Giêrusalem, anh trò chuyện với những người hành hương, anh nghiên cứu kinh thánh và cầu nguyện kinh mân côi. Anh nói với mọi người rằng anh không phải là Chúa Giêsu và anh không cố gắng miêu tả Chúa Giêsu. Nhiều năm trước, anh thường xuyên xuất hiện trên phương tiện truyền thông, nhưng anh đã nói với các phóng viên rằng anh "chạy trốn khỏi điều đó", vì nó "trở nên khá căng thẳng".

The Pillar đã nói chuyện với anh về cuộc đời và sứ mệnh khác thường của anh.

Bạn đây rồi, đang ngồi trong Nhà thờ Mộ Thánh, mặc áo dài và áo choàng. Bây giờ là năm 2025. Chuyện gì vậy?

Đây là cuộc hành hương kết hợp với truyền giáo.

Kể từ khi bắt đầu, tôi đã sống ở 47 tiểu bang tại Hoa Kỳ và 21 quốc gia khác nhau, và tôi đã ở Đất Thánh trong 17 năm qua.

Bạn đã đi du lịch ra sao trong suốt thời gian đó?

Hầu hết là đi bộ. Không tiền, không giày, chỉ có áo choàng.

Và một hộ chiếu, tôi nghĩ vậy.

Bạn biết đấy, có những lúc tôi thậm chí còn không có chuyện đó nữa. Tôi thực sự cố gắng sống theo cách mà Chúa Giêsu đã sai các tông đồ của Người đi. Tôi có một cách ở đây.

Nhưng, bạn biết đấy, thực ra mọi người ở đây đều biết tôi. Họ thậm chí không hỏi nữa.

Bạn đã đảm nhận sứ mệnh này, ơn gọi này từ khi nào?

Tôi thực sự đã sống theo cách này trong 33 năm và giờ tôi đã 64 tuổi.

Bạn 64 tuổi sao? Bạn trông trẻ hơn.

Vâng, tạ ơn Chúa! Nhưng một phần là do cách sống này. Và tôi sẽ không ngạc nhiên nếu đó cũng là do sống ở đây tại Mộ Thánh.

Nhưng Chúa đã ban cho tôi một ân sủng đặc biệt, ân sủng không lo lắng, không bận tâm.

Hầu hết những lo lắng của chúng ta đều liên quan đến tiền bạc và tương lai, nhưng giờ đây tôi sống một cuộc sống trái ngược với điều đó, chỉ sống theo sự quan phòng của Chúa.

Bạn đã từng kết hôn chưa?

Không.

Vậy là bạn không có con.

Đúng vậy. Nhưng tôi có một gia đình tâm linh to lớn, gia đình gần gũi nhất trên toàn thế giới. Tất cả chúng tôi đều tụ họp ở đây.

Rõ ràng là bạn rất thân với các tu sĩ dòng Phanxicô ở đây tại Mộ Thánh. Bạn cũng có bạn với các linh mục và tu sĩ từ các giáo phái khác cùng chia sẻ quyền giám hộ không gian này không?

Điều đó thực sự phụ thuộc vào từng cá nhân, nhưng thực tế, có thể có một mối quan hệ to lớn.

Bạn biết đấy, đó là một phần của Chúa Thánh Thần, ở một nơi mà theo truyền thống, có sự chia rẽ và xung đột, nhưng trên thực tế, và đặc biệt là khi bạn sống cùng nhau trong những tình huống khó khăn như vậy, bạn trở nên gần gũi hơn.

Có ý kiến cho rằng các giáo phái khác nhau đều đấu đá lẫn nhau, nhưng tôi nghe nói rằng tình hình đã tốt hơn trong vài năm qua…

Thực ra, với tư cách là con người, chúng ta có xu hướng phóng đại hoặc tập trung quá mức vào những điều tiêu cực. Nhưng thực tế là thế này, và tôi nghĩ nó luôn như thế này, rằng mặc dù đôi khi mọi thứ bùng nổ, nhưng hầu hết thời gian, đều có sự hòa hợp to lớn.

Có một vị bề trên [tu sĩ] ở đây đã đưa ra phép so sánh này. Giống như năm gia đình cùng chia sẻ một căn bếp, và đặc biệt là khi họ có cùng ngày sinh, cả năm người cùng vào ngày đó - như lễ Phục sinh - thì chắc sẽ có sự xung đột. Nhưng hầu hết thời gian, đều có sự hòa hợp.

Bạn đến từ Detroit, và có rất nhiều Ki-tô hữu Trung Đông ở đó. Bạn đã tiếp xúc với Ki-tô giáo Trung Đông trước khi đến đây chưa?

Không hẳn là trước khi tôi đến đây, đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc, mặc dù cha tôi có nguồn gốc từ Libăng.

Đến thăm Giêrusalem trong chuyến hành hương và choáng ngợp trước sự kiện mình ở đây là một chuyện. Nhưng sống ở đây gần một thập niên, bạn không quen với điều đó sao? Cảm giác hồi hộp có mất đi không?

Thực ra là không, thành thật mà nói với bạn. Ý tôi là, có thể có một số điều đó, có thể len lỏi vào, nhưng nó sẽ biến mất ngay lập tức, đặc biệt là vì ở đây, nếu bạn tương tác với mọi người, bạn chắc chắn sẽ cảm thấy điều đó, để cảm giác đó sống lại một lần nữa.

Nhưng tôi đã có đặc ân được ở một mình trong lăng mộ, là người duy nhất trong lăng mộ - mỗi đêm, trong [đại dịch], và khi chiến tranh bắt đầu - và mặc dù những gì bạn đang nói có thể là một khó khăn, nhưng thực tế là bạn chỉ đắm chìm vào tinh thần đó, tinh thần của Sự phục sinh.

Mọi thứ như thế nào kể từ khi chiến tranh bắt đầu sau ngày 7 tháng 10, khi không có khách du lịch? Rõ ràng là điều đó rất tệ đối với nền kinh tế của thành phố, nhưng bạn có cảm thấy đó là một đặc ân khi ở đây với ít người hơn, hay bạn cảm thấy nỗi đau của người dân địa phương?

Tôi không hề thờ ơ với cảm xúc của mọi người, nhưng sự kiện là, Chúa đang ban phước cho chúng ta thông qua điều đó. Người ban phước cho chúng ta thông qua cây thánh giá, và ở đây bạn đặc biệt đắm chìm vào sự huyền bí đó, hợp nhất với nó.

Sự huyền bí của cây thánh giá luôn dẫn đến Sự phục sinh, vượt xa những gì chúng ta có thể tưởng tượng, tốt hơn nhiều so với những đau khổ mà chúng ta đang phải chịu.

Bây giờ đã có lệnh ngừng bắn giữa Israel và Hamas, và có hy vọng rằng du lịch sẽ bắt đầu tăng lên. Bạn có thông điệp nào cho những người có thể đang nghĩ đến việc đến đây nhưng còn do dự không?

Thực ra rất an toàn. Ở đây an toàn hơn ở khu trung tâm thành phố ở Mỹ! Mọi rắc rối đều xảy ra ở Bờ Tây và ở các khu vực của người Palestine cách xa Giêrusalem và phần còn lại của Israel.

Hầu hết Ki-tô hữu ở Đất Thánh đều là người Palestine hoặc người di cư, và họ thường nói về cảm giác như những công dân hạng hai. Bạn có cảm thấy như vậy không?

Vâng, đúng vậy. Và, bạn biết đấy, đó là điều mà Chúa Giêsu đã tiên đoán cho tất cả chúng ta. Thật dễ để phàn nàn về điều đó, nhưng thực tại là Chúa Giêsu đã nói 'Phước cho các con khi họ ngược đãi các con, khi các con chịu bất công vì danh Ta'. Và đó luôn là chìa khóa. Nếu chúng ta kết nối với mầu nhiệm đó, với Chúa Giêsu, thì nỗi đau khổ sẽ được biến thành vinh quang lớn hơn nữa. Trên thực tế, đó là một đặc ân. Và đó là lý do tại sao Chúa Giêsu nói, "hãy nhảy lên vì vui mừng".

Vậy những ngày sống của bạn như thế nào? Ví dụ, bạn ngủ ở đâu?

Hoặc là ở chính Mộ Thánh, hoặc tôi sẽ nghỉ ngơi và cầu nguyện ở Chặng Đàng Thánh Giá Thứ Chín. Nó ở bên ngoài, nhưng đó là một nơi linh thiêng, và Chúa đã ban phước cho tôi.

Bạn không ăn xin. Làm sao bạn xoay xở để mua thức ăn và bất cứ thứ gì khác mà bạn cần?

Bạn có biết câu Kinh thánh yêu thích của Thánh Phanxicô là gì không?

"Hãy xem các loài chim trời: vì chúng không gieo, không gặt, không thu vào kho; nhưng Cha trên trời của bạn vẫn nuôi dưỡng chúng.”

Tôi có đặc ân được sống như vậy. Nhưng để trả lời câu hỏi của bạn trực tiếp hơn, một số người đã rất tử tế với tôi, và gần đây tôi được phép ăn cùng với các nhân viên của Trung tâm Notre Dame.

Còn vấn đề vệ sinh thì sao? Bạn có tắm ở đây không?

Không. Đôi khi tôi phải nhịn tắm, nhưng thường thì tôi cũng có thể rửa mặt tại Trung tâm Notre Dame.

Bạn có thông điệp gì gửi đến thế giới không?

Tôi yêu tất cả các bạn nhân danh Chúa Giêsu!