LM Nguyễn Trung Tây
Thiếu Phụ Nam Xương


Mùa Vọng, mùa trông ngóng đợi chờ của người Kitô hữu nhắc nhở câu chuyện thiếu phụ Nam Xương. Ngày xưa, bởi người chồng lên đường chinh chiến phương xa, đêm đêm người vợ ở nhà đốt sáng ngọn đèn, chỉ bóng mình trên tường, nói với con thơ, “Bố đó”. Cuối cùng người chồng cũng quay về, nhưng người con lại không nhận mặt bố. Người chồng do đó nghi ngờ lòng thủy chung của vợ. Buồn tủi cho thân phận, thiếu phụ Nam Xương trầm mình xuống dòng sông chết đi để chứng tỏ tấm lòng son sắt của phụ nữ Việt Nam. Về sau, vua Lê Thánh Tôn đi ngang qua, thấy miếu tưởng niệm thiếu phụ Nam Xương nghi ngút nhang khói, ngài viết xuống bài thơ Viếng Vũ Thị thầm trách người chồng không tỉnh thức, nghi ngờ lòng dạ tiết trinh của vợ mình,

Nghi ngút đầu ghềnh tỏa khói hương,
Miếu ai như miếu vợ chàng Trương?
Ngọn đèn dầu tắt, đừng nghe trẻ,
Làn nước chi cho lụy đến nàng!


Mùa Vọng đã tới, tương tự như thiếu phụ Nam Xương của thuả xưa, người Kitô hữu cũng bắt đầu đốt ngọn nến Vọng, nhìn ra khung cửa sổ, trông ngóng bóng dáng của Ngôi Lời Nhập Thể. Nhưng, hãy coi chừng! Nếu không tỉnh thức, không cẩn thận, chúng ta sẽ không nhận ra Con Trời đang đứng gõ ngay bên khung cửa.

Không tỉnh thức, chúng ta không còn khả năng nhận ra Thiên Chúa, dù rằng Ngài đang đứng ngay bên cạnh. Bởi thế, có người tiếp tục kêu than, “Chúa ơi, sao Ngài bỏ con? Chúa ơi, Chúa đâu rồi?” Nhưng công tâm mà nói đã rất nhiều lần không phải là Chúa bỏ con, nhưng thật sự ra là con đang bỏ Chúa, bởi vì hào quang của vật chất đã khiến con mờ mắt. Cho nên mặc cho Thiên Chúa vẫn cứ đang đứng ngay bên khung cửa, gõ cửa, và mời gọi, “Đây Chiên Thiên Chúa! Đây Ngôi Lời Nhập Thể!”, con vẫn không nhận ra tiếng gọi Thiên Đàng và hình dạng Trời Cao.

Không tỉnh thức, chúng ta sẽ quên đi mất phần cốt lõi của Mùa Vọng và Mùa Giáng Sinh là chờ đợi và trao tặng, như trần gian năm xưa đã từng trông vọng giây phút thiên đàng trao tặng món quà vĩ đại Trời Cao nhập thể trong hình dạng của một trẻ thơ. Thiếu vắng phần cốt lõi, chúng ta hụt một nhịp chân, thế là chúng ta lao đao vấp ngã té xiêu theo những ngọn gió của bề nổi vật chất bên ngoài.

Mùa Vọng tới, có một cặp vợ chồng, chồng muốn dựng cây Giáng Sinh lấp lánh ánh điện bên khung cửa sổ để hàng xóm cũng có cơ hội thưởng thức ánh sao chớp sáng từ cây Noel xinh đẹp. Nhưng người vợ lại không chịu, nàng nói em muốn cây thông đứng cạnh bên lò sưởi đang nổ tí tách lửa đỏ, nhìn có vẻ lãng mạn hơn. Chàng không nghe nàng, vẫn cứ dựng cây thông bên khung cửa. Vợ không chịu chồng, cứ đòi dựng cây thông bên lò sưởi. Hai bên nói qua nói lại mấy câu. Nàng giận, nàng bỏ về phòng nằm khóc. Chàng tức, chàng lái xe đi ra ngoài uống café với bạn. Tối về tới nhà, nhà tối đen. Bật đèn lên, chàng nhìn thấy miếng giấy viết mấy chữ báo cho chàng biết là nàng đã mua vé máy bay về ăn Giáng Sinh với bố mẹ. Thế là hết Mùa Vọng, xong mùa Giáng Sinh.

Mùa Vọng tới, ai trong chúng ta cũng muốn tỏ lộ tình thương mến tới người thân qua những món quà bọc trong gói giấy. Hãy tỉnh thức, đừng hăm hở biến mình thành những con thiêu thân, chỉ biết lao đầu vào những thương xá tìm kiếm mua những món quà đắt rẻ.

Mùa Vọng tới, căn nhà thân yêu cần phải trang hoàng với những ngọn đèn sao sáng lấp lánh; và đặc biệt sau thánh lễ Nửa Đêm, cả gia đình sẽ quây quần ăn uống chào mừng Giáng Sinh. Hãy tỉnh thức, hãy coi chừng, đừng để thời gian trang hoàng nhà cửa và nấu nướng thức ăn lấy hết đi thời gian dành riêng cho đời sống tâm linh của Mùa Vọng. Hãy cẩn thận với tiệc Noel, đừng để rượu Noel biến mùa Giáng Sinh thành mùa than khóc.

Mùa Vọng tới, hãy đốt bốn ngọn nến Vọng tỉnh thức ngồi đan máng cỏ lòng dâng tặng Hài Nhi Thánh bằng cách bắt chước Người Con Hoang Đàng một lần đứng dậy về lại căn nhà xưa hòa giải với Cha của mình. Nếu được, hãy làm một việc bác ái, hoặc cho mình, hoặc cho những người thân chung quanh.

Người chinh phu họ Trương của ngày xưa không tỉnh thức, khiến mùa đoàn tụ trở thành mùa tang tóc. Nếu không tỉnh thức, chúng ta cũng sẽ trở thành một chàng Trương của thời đại mới. Những chàng Trương của thiên niên kỷ thứ ba mới có dư thừa khả năng biến mùa Vọng, mùa của hy vọng trở thành một mùa của mất hy vọng và mất niềm tin.

Lời Nguyện
Lạy Chúa, trong Mùa Vọng, xin đừng để con ngủ quên với máng cỏ vật chất, nhưng tỉnh thức trông ngóng giây phút Con Trời nhập thể. Để khi Chúa đến, con hân hoan chạy ra, mở cửa, đón mời Hài Nhi Thánh vào trong máng cỏ tâm hồn của con.□
(Trích Suy Niệm Ta Thương Tổn Ta sẽ xuất bản)