Hôm 1 thánh 11, Lễ Các Thánh, tờ Aleteia, nghĩa là Chân Lý Tỏ Tường, cho biết ý cầu nguyện của quý vị và anh chị em sẽ được dâng lên tại tu viện Thánh Têrêxa thành Avila vào ngày 10 tháng 11 tới đây, nếu quý vị và anh chị em gởi ý cầu nguyện đến cho các nam nữ tu sĩ ở tu viện này theo một đường link sau đây: https://aleteia.org/2021/10/27/a-special-mass-for-your-loved-ones-submit-your-prayer-intentions/

Cộng đoàn Dòng Cát Minh, nơi Thánh Têrêxa Hài Đồng Giêsu đã sống 30 năm, sẽ ghi nhớ ý hướng của quý độc giả trong thánh lễ được cử hành vào ngày 10 tháng Mười Một.

Không ai tốt hơn Đức Cha José María Gil Tamayo của Avila, một chuyên gia được công nhận trong lĩnh vực truyền thông, trong việc giúp chúng ta đánh giá cao dịch vụ mà những nam nữ tu sĩ chiêm niệm thực hiện cho Giáo hội và thế giới.

Dưới đây là cuộc phỏng vấn ngài:

Aleteia: Thưa Đức Cha, đâu là ý nghĩa khi các nam nữ tu sĩ cống hiến cuộc đời mình để cầu nguyện cho Giáo hội và thế giới trong một xã hội hiếu động và siêu công nghệ của chúng ta?

Giám mục José María Gil Tamayo: Họ là lời nhắc nhở về sự hiện diện của Chúa trong thế giới tục hóa của chúng ta. Thật không may, chúng ta muốn đưa Chúa ra khỏi tầm nhìn của mình. Chúng ta muốn hạn chế các tín hữu trong bầu khí riêng tư hoặc trong 4 bức tường của nhà thờ. Sự hiện diện của những người chiêm niệm là một lời nhắc nhở về sự tối cao của Thiên Chúa: rằng Thiên Chúa là điều quan trọng nhất. Chúng ta cần những lời nhắc nhở này về sự hiện diện của Thiên Chúa. Chúng ta cần minh chứng cho sự hiện diện này qua đời sống chiêm niệm, của các nam nữ tu sĩ. Không có Chúa, bạn không có gì cả. Bằng cách nhắc nhở chúng ta về chân lý này, những người chiêm niệm không chỉ trở thành một cách cất lên tiếng kêu thầm lặng với Thiên Chúa cho thế giới của chúng ta, cho con người, mà còn nhắc nhở chúng ta rằng Thiên Chúa yêu thương chúng ta, tha thứ chúng ta, đã cứu chúng ta qua Con của Ngài là Chúa Giêsu Kitô, Đấng ôm ấp chúng ta, và đưa chúng ta đến sự viên mãn.

Aleteia: Đức Cha có nghĩ rằng thế giới Công Giáo nhận thức được giá trị mà những người chiêm niệm mang lại khi họ thường xuyên cầu nguyện cho nhân loại không?

Giám mục José María Gil Tamayo: Tôi nghĩ rằng chúng ta đã đánh mất một mức độ nhận thức nhất định về đời sống chiêm niệm, có lẽ vì tình trạng tục hóa nội bộ đã ảnh hưởng đến chính Giáo hội. Đức Thánh Cha Phanxicô yêu cầu chúng ta trở thành những người loan báo Tin Mừng với tinh thần tràn đầy. Nếu không có các nhà chiêm niệm, không có các tu viện, chúng ta sẽ không nhìn thấy sự viên mãn của Kitô giáo. Vì vậy, tôi tin rằng chúng ta phải minh chứng cho vai trò của các nam nữ tu sĩ trong cuộc sống thực. Rất quan trọng. Chúng ta phải là những người phát thanh trong giáo xứ, trong các hội đoàn, trong gia đình, trong trường học, về tiếng Chúa mời gọi: Chúa kêu gọi các linh hồn hiến thân cho đời sống chiêm niệm.

Aleteia: Với chiến dịch này, chúng ta mời mọi người chia sẻ ý định cầu nguyện của họ nhân dịp Ngày Các Đẳng Linh Hồn, năm nay được đánh dấu bởi đại dịch. Đức Cha có giao phó ý cầu nguyện của mình cho các tu viện không?

Giám mục José María Gil Tamayo: Có chứ, tôi rất cần điều đó. Trách nhiệm chính của Giám mục là cầu nguyện cho chức vụ của mình và cũng cho đời sống của cộng đồng Kitô hữu. Tôi thật may mắn, vì trong giáo phận của chúng tôi có 15 tu viện, trong đó có năm tu viện của Thánh Têrêxa Hài Đồng Giêsu. Tôi yêu cầu họ cầu nguyện để cầu thay cho rất nhiều nhu cầu mà chúng tôi có. Chúng tôi đã trải nghiệm điều đó một cách đặc biệt trong năm nay: cảm thấy sự giúp đỡ của họ, cảm thấy được mạnh mẽ, cảm thấy chúng tôi đang trong bàn tay của Thiên Chúa. Chúa Giêsu nói với chúng ta: “Anh em cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ thấy, cứ gõ cửa thì sẽ mở ra cho.” (Mt 7:7)

Hơn nữa, Chúa Giêsu nói với chúng ta rằng nơi nào có hai hoặc nhiều hơn đồng thanh cầu xin Thiên đàng, thì điều đó sẽ được ban cho chúng ta.

Lúc này, những sáng kiến có lợi cho người đã khuất là cần thiết. Sách Thánh nói với chúng ta rằng, nếu chúng ta không tin, thì việc cầu nguyện cho những người đã khuất của chúng ta đâm ra vô ích. Chúng ta không thể quên những người đã ra đi trước chúng ta. Đó là nghĩa vụ công bằng và bác ái. Chúng ta cầu xin cho họ được hưởng kiến thánh nhan Thiên Chúa, đó là sự viên mãn mà chúng ta đang hướng tới một cách trọn vẹn trong sự phục sinh cuối cùng. Chúng ta cầu nguyện cho họ và đồng thời chúng ta cảm nhận được đòn đánh vào chúng ta của cái chết, sự trống trải, mất mát, đó là một dạng của tình cảm.

Điều này bây giờ đã được biến đổi không chỉ bằng cách làm đẹp các nghĩa trang, nhưng qua lời cầu nguyện và trên hết, qua sự hy sinh đổi mới của Chúa Kitô.

Aleteia: Những người cùng chiêm ngưỡng đã cống hiến mạng sống của họ cho chúng ta mà không đòi hỏi gì được đáp lại. Làm thế nào một người Công Giáo có thể cộng tác một cách tích cực và hữu hình với những tu viện này?

Giám mục José María Gil Tamayo: Vâng, tôi muốn nói rằng, ngay từ đầu, lời cầu nguyện phải có sự tương hỗ. Thực tế là có đời sống chiêm niệm, trong các tu viện, không loại trừ chúng ta khỏi quyền ưu tiên của việc cầu nguyện, bởi vì đó là sự tối thượng của Thiên Chúa. Cầu nguyện phải là một phần trong cuộc sống của chúng ta. Chúa Giêsu dạy chúng ta lời cầu nguyện đẹp nhất, đó là Kinh Lạy Cha. Chúa nói với chúng ta rằng “Hãy cầu nguyện đừng nản lòng”. Đầu tiên với lời cầu nguyện: chúng ta hãy cầu nguyện cho họ vì các tu viện chiêm niệm cần phải đổi mới ơn gọi rất nhiều. Điều này rất quan trọng. Các tu viện đang đóng cửa vì sự già đi của các thành viên. Những người trẻ là cần thiết.

Điều này xảy ra với chúng ta khi chúng ta sống như thể Chúa không tồn tại, khi Chúa bị loại trừ khỏi cuộc sống bình thường, khi chúng ta chỉ đặt mọi thứ vật chất làm mục tiêu đầu tiên, khi chúng ta quên lý do tồn tại và lý do đức tin, khi chúng ta đánh mất ý nghĩa cuộc sống của chúng ta.

Đó là lý do tại sao sự đóng góp của các gia đình là quan trọng; chúng là cần thiết cho việc giáo dục đời sống chiêm niệm như một chân trời. Đó là đóng góp tốt nhất.

Và sau đó là bố thí. Nó chắc chắn là quan trọng. Họ cần nó. “Ora et labra”, nghĩa là “cầu nguyện và lao động”, là nền tảng cho đời sống tu viện. Giúp họ là quan trọng.

Tóm lại: trên hết, chúng ta có thể đóng góp bằng lời cầu nguyện, với một nền văn hóa khuyến khích người khác theo tiếng gọi này của Thiên Chúa để dâng mình cho cầu nguyện, chiêm niệm, cho mầu nhiệm Thiên Chúa, chứng kiến sự Phục sinh của Chúa Giêsu.

Tuy nhiên, tình cảm mà chúng ta dành cho các tu viện cũng phải đi qua túi tiền của chúng ta.
Source:Aleteia