(Chút cảm nhận về sự chết trong mùa Covid)
Đã hai năm nay,
Khi thế giới trải qua “mấy mùa Covid”,
“Cái chết” trở thành nỗi ám ảnh khôn nguôi !
Chết ở Vũ Hán, chết ở New York, ở Milanô…
Chết bệnh viện, chết bên sông, giữa đường, giữa chợ…
Chết hoả thiêu, có hòm, bọc nilon, chẳng cần huyệt mộ,
Chết với ân huệ cuối cùng được ở giữa người thân,
Chết được ủi an giữa những lời kinh ân cần,
Chết cô độc, u buồn, chỉ còn nắm tro tàn không ai hay biết…
Nên thế giới xưa nay,
Chẳng ai khùng để hân hoan ngày “thương đau tang chế” !
Chẳng ai dại chọn con đường “tử biệt sinh ly” !
Chẳng ai ham nghe ê a mãi “khúc nhạc sinh thì”,
Chẳng ai thích suốt ngày lê la nơi “quê hương mộ địa” !
Người ta sợ chết,
Nhưng “thần chết” vẫn trở về từ mọi phía,
Người ta tìm trường sinh,
Nhưng chỉ một con virus bé tí cũng “bó tay”.
Người ta vái tứ phương,
Nhưng “tử kỳ hữu định” ai cũng có ngày,
Đâu tại bom nguyên tử,
Chẳng cứ Corona,
Giản đơn,
Kiếp con người như “bông hoa dại trước cơn gió thoảng” !
Bởi thế cho nên,
Người ta sợ, người ta ghét, âu lo, hoảng loạn…
Và “sự chết” luôn mang hình tượng ghớm ghê:
Chiếc sọ tông hốc, bộ xương khô, lưỡi hái đen sì,
Và Thánh Kinh: “sự chết nhập trần gian qua đường tội lỗi”.
Nhưng có một không hai,
Một tên trộm ngay chính “giờ hấp hối”,
Giữa nhục hình, mạo phạm, bội phản, thương đau…
Giữa lằn ranh: cuộc sống, cái chết chuẩn bị bàn giao,
Anh bỗng thấy sáng lên giữa “chân trời sự chết”…
Vâng với anh “Trộm lành”,
Của “Ngày Thứ Sáu hai ngàn năm xa trước,
Chết: có nghĩa được đi vào “Vương Quốc vô biên”,
Chết: một cuộc giải thoát để yên nghỉ bình yên,
Chết: một cuộc trở về trong vòng tay Cha muôn thuở…!
Nên chăng,
Cũng bắt nguồn từ buổi chiều trên đồi Can-vê đó,
Có người đã gọi “tử thần” bằng từ “Chị Chết” thân thương.
Vâng, Thánh Phanxicô Assisi,
Trong “Bài ca tạo vật” vang lừng khắp bốn phương,
Chẳng chút khác nhau,
Anh mặt trời, chị trăng, nước, gió, mây… và “Chị Chết” !
Mà cũng đúng thôi,
Khi “Phép Rửa” đã ươm mầm trường sinh bất diệt,
Khi đã thuộc về Đấng chiến thắng tử thần, Đấng Phục Sinh.
Khi đã tin sống dương gian chỉ một cuộc “lữ hành”,
Nên ngày “Chị Chết viếng thăm”,
Là “Chúa thương gọi tôi về” quê hương vĩnh cửu.
Nên, giữa mùa Covid hôm nay
mạnh mẽ lên, bình tâm, nào anh em bạn hữu,
Có xót xa những vẫn tràn hy vọng tin yêu.
Có đắng cay nhưng giữ trọn “vẻ diễm kiều”,
Của những người con thuộc “gia đình ánh sáng” !
Xin đừng quên,
Nữ tu Cecilia, lúc lâm chung nở nụ cười rỡ rạng,
Chị Têrêsa đi về trời và tuôn đổ hoa hồng.
Thầy Giảng Anrê, ra pháp trường mà hớn hở tưng bừng…
Thì ra: “Chị Chết” đẹp mà ta !
Khi “chết vì tình yêu” và “chết trong tay Chúa” !
Sơn Ca Linh (24.8.2021)