Khốn cho những ai thờ ơ không đoái hoài đến những người nghèo khó hay đau khổ

Ngày 16 tháng 3, 2017: Theo Radio Vatican, Đức Thánh Cha Phanxicô gửi một lời kêu gọi hết sức mạnh mẽ trong Thánh Lễ sáng ngày 16 tháng 3 tại nhà nguyện Thánh Mác-ta, trong khi suy niệm về câu chuyện ông Lazarô trong Phúc Âm Thánh Luca.

Đức Thánh Cha nhấn mạnh: Trong dụ ngôn này, người nghèo khó tên Lazarô nằm bên ngoài cửa nhà ông phú hộ, trong khi ông này đang ăn tiệc và không đoái hoài đến người nghèo nằm bên ngoài cửa nhà mình. Ông ta biết rõ người ấy và biết cả tên anh ta nữa, nhưng không màng tới.

Đức Thánh Cha lưu ý rằng chúng ta sẽ lâm nguy nếu chúng ta thờ ơ đối với người nghèo khó và vô gia cư chung quanh chúng ta ngày nay.

Ngài nói, chỉ tin vào danh vọng, quyền thế và tiền bạc sẽ đưa chúng ta ra xa Chúa. Ngài đề cao thành quả tốt của những ai tin tưởng vào Thiên Chúa và sự vô hiêu quả của những ai chỉ tin ở nơi mình và những gì họ không thể tự mình kiểm xoát.

Khi người ta sống trong một môi trưòng khép kín, bao quanh bởi tiền của và danh vọng, và chỉ tin vào những sở hữu họ có, những người này mất hướng đi và không biết gì về sự hạn hẹp của mình.

Người ấy có tội không? Có chứ, và mặc dầu Chúa tha thứ cho những ai thống hối, trái tim người này đang đưa dẫn người này tới con đường một chiều của thần chết. Đức Thánh Cha nhấn mạnh: sẽ có lúc bước qua ranh giới nơi tội lỗi biến thành thối nát. Người này không chỉ là một tội nhân mà là một người thối nát vì mặc dù đã biết đến tất cả những đau khổ của người khác nhưng không đoái hoài.

Đức Thánh Cha nói: “Khốn cho những kẻ chỉ đặt hy vọng nơi chính mình, vì không có gì ghê gớm hơn là một trái tim chai đá. Một khi mình đã đi trên con đường này thì rất khó chữa lành được con tim.”

Lưu ý cho những ai chỉ tin tưởng vào những gì là vật chất, Đức Thánh Cha nhấn mạnh rằng tin vào danh vọng, quyền thế và tiền bạc sẽ đưa chúng ta ra xa Chúa.

Đức Thánh Cha hỏi: Chúng ta cảm thấy gì khi chúng ta thấy người vô gia cư hay thấy trẻ em đi ăn xin ngoài đường phố? Chúng ta có nói: ‘Không cảm thấy gì, vì những người ấy là kẻ trộm cắp? Chúng ta cảm thấy gì đối với người nghèo hay vô gia cư, ngay cả khi họ ăn mặc đẹp đẽ nhưng không có công ăn việc làm và không thể trả tiền nhà? Chúng ta có thấy như thế là bình thường không? Chúng ta có thấy họ là một phần của khung cảnh của thành phố chúng ta không, hay coi họ như chỉ là những bức tượng hay là chỗ đậu xe buýt hay là nhà Bưu Điện?

Đức Thánh Cha lưu ý: “Chúng ta phải cẩn thận, vì nếu chúng ta cứ ăn, uống thỏa thuê và tự an ủi lương tâm bằng cách chỉ cho họ một đồng tiền rồi bỏ đi, thì đó không phải là điều làm đúng.”

Đức Thánh Cha nhấn mạnh, tuy nhiên, chúng ta cần ý thức khi nào chúng ta đang đi trên con đường dốc, trơn trượt để đi từ tội lỗi đến thối nát.

“Chúng ta cần tự hỏi, chúng ta cảm nghĩ gì khi chúng ta đọc tin tức thấy một trái bom rơi xuống một bệnh viện và rất nhiều trẻ em bị thiệt mạng? Tôi có đọc một kinh cho các nạn nhân hay cứ bỏ qua như không thấy gì? Tim tôi có xúc động không? Hay tôi cũng cư xử như ông phú hộ không thương gì Lazarô mà chỉ có mấy con chó là đoái hoài thôi?”

Đức Thánh Cha noí: “Nếu như vậy thì chúng ta đang trên đường đi từ tội lỗi sang thối nát.

“Chúng ta cần xin Chúa nhìn vào tim chúng ta xem chúng ta có đang đi trên con đường dốc trơn trượt và tiến tới thối nát không? Con đường này không quay trở lại được. Nhất là những người có trái tim khép kín và tham lam.”

Đức Thánh Cha Phanxicô kết luận: “Chúng ta hãy cầu nguyện để xin Chúa chỉ cho chúng ta biết phải chọn con đường nào.”

Bùi Hửu Thư