Chớ cậy vào của cải vật chất
A. Khám phá sứ điệp Lời Chúa hôm nay
Tất cả các bài đọc hôm nay đều khuyến cáo về tính phù du của tiền bạc của cải và những giá trị trần thế :
- Bài đọc I có một nhận định bi quan: “Phù vân, quả là phù vân. Phù vân, quả là phù vân. Tất cả chỉ là phù vân.” Nhận định bi quan này hơi cường điệu và phổ quát.
- Còn nhận định của Chúa Giêsu trong bài Tin Mừng thì không đến nỗi bi quan phổ quát như thế. Chúa Giêsu không coi tất cả đều là phù vân. Ngài chỉ bàn đến tiền bạc của cải. Ngài không chê chúng, nhưng khuyến cáo chúng ta đừng hoàn toàn cậy dựa vào chúng, bởi vì "Chẳng phải sung túc mà đời sống được của cải bảo đảm cho đâu". Rồi Ngài kết luận : đừng chỉ lo làm giàu cho đời này, mà hãy biết lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa nữa.
- Trong Bài đọc II, Thánh Phaolô khuyên: "Anh em hãy hướng lòng về những gì thuộc về thượng giới, chứ đừng chú tâm vào những gì thuộc hạ giới”
Như thế, sứ điệp Lời Chúa hôm nay là: Chớ cậy vào của cải vật chất.
B. Tìm hiều sứ điệp
1. Bài đọc I (Gv 1,2; 2,21-23)
Sách Giảng viên gom góp những suy tư khôn ngoan của nhiều thế hệ. Trong đoạn này, có nhiều ý tưởng xem ra bi quan yếm thế nhưng lại rất đúng :
- Có người suốt đời vất vả làm việc để thu tích của cải vật chất nhưng khi chết phải bỏ lại tất cả.
- Ích lợi gì nếu có được nhiều tiền nhưng đêm ngủ không yên vì sợ tiền bị mất.
2. Đáp ca (Tv 94)
Tv này như một lời khuyên tiếp nối những nhận định bi quan của bài đọc I : cách sống khôn ngoan nhất là mỗi ngày hãy lắng nghe tiếng Chúa dạy và cứ theo đó mà sống.
3. Tin Mừng (Lc 12,13-21)
Vấn đề của đoạn Tin Mừng này được gợi lên từ việc anh em tranh dành gia tài. Người em xin Đức Giêsu can thiệp để người anh chia gia tài cho. Nhưng Đức Giêsu từ chối. Nhân dịp này Ngài đưa ra lời khuyến cáo đừng tham lam tiền của.
Tiếp đó Đức Giêsu kể một dụ ngôn về một người phú hộ đã lo tích trữ được rất nhiều của cải và cho rằng từ nay cuộc đời mình sẽ được bảo đảm. Nhận định của Chúa Giêsu về người phú hộ đó : hắn là đồ ngốc vì đã lấy của cải vốn không bền để mà bảo đảm cho cuộc đời mình. Người khôn phải dùng của cải không bền ở đời này mà làm phúc để mua lấy của cải bền vững đời sau. Đó mới là bảo đảm chắc chắn thật sự cho cuộc đời.
4. Bài đọc II (Cl 3,1-5.9-11)
Thánh Phaolô dạy các kitô hữu về cuộc sống mới của họ sau khi chịu phép Rửa :
- Vì họ đang sống một cuộc sống mới nên từ nay hãy có một quan tâm mới : đừng tìm những sự dưới đất mà hãy tìm những sự trên trời.
- Hãy cởi bỏ con người cũ theo xác thịt để mặc lấy con người mới theo hình ảnh Chúa Giêsu Kitô.
C. Rao giảng sứ điệp
Gợi ý bài giảng
1. Giá trị thật của đồng tiền (Bài Tin Mừng)
Tiền bạc thật hữu dụng, đến nỗi nhiều người tin rằng “Có tiền mua tiên cũng được”. Điều này không cần nói thêm nhiều.
Vì tiền bạc rất hữu dụng nên trong bài Tin Mừng này, Chúa Giêsu không đả kích tiền bạc, cũng không lên án người có nhiều tiền. Nhưng Chúa Giêsu khuyến cáo chúng ta đừng quá tham tiền để phải gánh những hậu quả nguy hiểm trầm trọng.
- Hậu quả xấu thứ nhất ta thấy trong bài Tin Mừng này là anh em ruột thịt tranh dành nhau và thưa kiện nhau.
- Hậu quả xấu thứ hai chỉ mải mê thu gom tích trữ tiền bạc đến nỗi quên lo đến cuộc sống đời đời.
Chúa Giêsu còn dạy chúng ta hai điều rất quan trọng :
- Đừng thu tích của cải cho mình. Nghĩa là phải biết dùng tiền để lo cho người khác nữa.
- Đừng chỉ là làm giàu trước mặt người đời, mà còn phải nhớ làm giàu trước mặt Chúa nữa. Làm giàu “trước mặt Chúa” là dùng tiền để phục vụ, để chia xẻ, để giúp đỡ, để làm những việc đạo đức v.v.
2. Phù vân (Bài đọc I)
Bài đọc I có câu : “Phù vân, quả là phù vân. Phù vân, quả là phù vân. Tất cả chỉ là phù vân.”
“Vân” là mây; “Phù” là nổi trôi; “Phù vân” là đám mây trôi nổi, khi được thấy ở hình dáng này khi được thấy ở hình dáng khác, và có lúc tất cả đều loãng tan và biến mất. Nguyên văn tiếng hípri là “Hebel”, một tiếng tượng thanh, khi phát âm lên thì tạo cảm giác như tiếng gió nhẹ thoáng qua. Tóm lại, “Hebel” hay là “Phù vân” đều muốn nói lên tính không vững bền.
Tác giả Qohelet đã đưa một nhận định cường điệu vì đã tổng quát hóa hầu như vơ đũa cả nắm. Thật ra chỉ có “mọi sự” thuộc về trần gian mới là phù vân như thế thôi.
Về mặt đó thì tác giả đã nói rất đúng. Một nhạc sĩ đã minh họa thêm tính chất phù vân của mọi sự dưới trần bằng một số hình ảnh khác : “Hoa nào không phai tàn, trăng nào không khuyết, ngày nào mà không có đêm, yến tiệc nào không có lúc tàn !”.
Người khôn ngoan là người biết dựa vào những gì vững chắc. Nếu dựa vào đám mây “phù vân” hay vào hơi gió “Hebel” của những sự trần gian thì quả là không khôn tí nào !
3. Hướng lòng về đâu ? (Bài đọc II)
Lòng bạn hướng về đâu thì đời bạn sẽ đi về hướng đó.
Trong thư gửi tín hữu Côlossê, Thánh Phaolô khuyên : "Anh em hãy hướng lòng về những gì thuộc về thượng giới, chứ đừng chú tâm vào những gì thuộc hạ giới”
Thánh Phaolô cũng chỉ cho thấy rõ những gì thuộc về hạ giới, “Ấy là gian dâm, ô uế, đam mê, ước muốn xấu và tham lam”. Ngài còn cảnh báo rằng “Tham lam cũng là thờ ngẫu tượng”. Nghĩa là : khi ta quá tham muốn điều gì thì lòng trí ta tôn sùng nó, coi nó còn cao trọng hơn Thiên Chúa, thậm chí chỉ tôn thờ nó chứ không tôn thờ Thiên Chúa nữa. Đó chính là ý nghĩa của tội thờ ngẫu tượng.
Còn những gì thuộc thượng giới mà chúng ta nên hướng lòng về là gì ? Thưa là “sự sống mới đang tiềm tàng với Đức Kitô nơi Thiên Chúa”. Có thể diễn tả rõ hơn, đó là sống như Đức Kitô, tức là sống yêu thương, sống vị tha, và nhất là luôn sống theo thánh ý Thiên Chúa.
II. Để tham khảo thêm
1. Giá trị thật của đồng tiền
Người ta nói trên đời quan trọng nhất là 2 chữ T : tình và tiền. Hôm nay chúng ta có dịp bàn đến chữ T thứ 2, Tiền. Tiền được bàn ở đây không phải chỉ là những tờ giấy bạc, mà còn bao gồm tất cả những gì là của cải tài sản vật chất như nhà cửa, ruộng vườn, xe cộ, máy móc vv…
Cách chung thì ai ai cũng cần tiền và cũng ham tiền hết. Không có tiền thì đói rách, con cái nheo nhóc, mặc cảm với bạn bè… Còn nếu có tiền thì ta ăn ngon mặc đẹp, con cái được giáo dục tử tế, bạn bè xã hội kính trọng… Tóm lại câu nói "có tiền mua tiên cũng được" có thể là câu nói diễn tả quan niệm chung của nhiều người.
Nhưng đó lại không phải là quan niệm của Lời Chúa trong thánh lễ hôm nay.
- Bài đọc I trích từ sách Giảng viên thì coi tiền bạc là thứ phù vân giả trá : “Phù vân, quả là phù vân. Phù vân, quả là phù vân. Tất cả chỉ là phù vân.”
- Bài đọc II trích từ thư thánh Phaolô gởi tín hữu thành Côlossê thì kêu gọi "Anh em hãy hướng lòng về những gì thuộc về thượng giới, chứ đừng chú tâm vào những gì thuộc hạ giới”
- Còn bài Tin Mừng thì mô tả một người phú hộ hả hê với những của cải chất đầy từ kho này tới kho khác, nhưng bị Chúa trách "Hỡi kẻ ngu dại, đêm nay Ta sẽ đòi linh hồn ngươi, thế thì những của cải ngươi tích trữ sẽ để lại cho ai ?" Và Chúa Giêsu kết luận : “Kẻ nào tích trữ của cải cho mình mà không làm giàu trước mặt Chúa thì cũng vậy”.
Phải chăng Chúa không muốn cho ta có tiền ? Phải chăng Chúa muốn người có đạo phải nghèo ? Phải chăng Chúa khuyên chúng ta phải chạy trốn tiền bạc ? Thưa không, không bao giờ, bởi vì những của cải vật chất trên đời này do đâu mà có ? Do chính Chúa tạo dựng nên, và Chúa tạo dựng nên chúng là để cho con người hưởng dùng. Cho nên không những Chúa không muốn con người phải đói khổ, mà Chúa còn muốn sao cho con người được đầy dư của cải. Hãy nghe một lời chúc phúc của Chúa ghi trong Tv 71 :
Khắp xứ sở đầy dư gạo thóc
Đỉnh non cao gợn sóng lúa vàng
Và trong Tv 64 :
Thăm trái đất mưa nhuần Chúa rải.
Cho tràn trề của cải sinh ra…
Vùng hoang địa cỏ hoa đua nở
Cảnh núi đồi hớn hở xinh tươi.
Chiên bò gặm cỏ đồng xanh.
Nương vàng sóng lúa lượn quanh dạt dào.
Câu hò tiếng hát trổi cao…
Rõ ràng là Chúa muốn con người sung túc vật chất. Nhưng Chúa cũng biết rằng vì tiền bạc vật chất có khả năng đem lại cho con người rất nhiều tiện nghi sung sướng nên cũng có thể khiến con người chỉ say mê nó mà quên hết mọi giá trị khác. Bởi đó Chúa mới nói "Kẻ giàu có vào nước Thiên Chúa thật là khó, còn khó hơn con lạc đà chui qua lỗ kim". Nhưng, tuy có khó thật chứ cũng có những người giàu có được vào nước Thiên đàng : trong Tin Mừng ta thấy Chúa cũng đề cao những người giàu có, chẳng hạn như ông Giakêu, tuy giàu nhưng biết sử dụng tiền bạc mình để làm những việc nghĩa.
Như vậy, Lời Chúa hôm nay không đề cao tiền bạc mà cũng không khinh rẻ chúng. Chúa chỉ muốn chúng ta lưu ý hai điều : một là nhận định đúng giá trị của tiền bạc và hai là sử dụng đúng những tiền bạc mà Chúa đã ban.
Bây giờ chúng ta hãy nhận định giá trị của tiền bạc :
- tiền bạc là một yếu tố quan trọng làm cho đời ta được sung sướng
- nhưng nó cũng là một con dao hai lưỡi, nghĩa là nó vừa có thể giúp ta sống tốt hơn "Phú quý sinh lễ nghĩa", mà cũng có thể làm ta thành xấu đi, xấu đi vì tham lam, xấu đi vì gian lận, xấu đi vì lòn cúi…
- vả lại tiền bạc không được bền vững : thiếu gì người hôm nay đang giàu sụ, thế mà ngày mai đã trở thành tay trắng.
- và nhất là khi chết ta không thể mang tiền bạc theo được.
Sau khi đã nhận định đúng giá trị của tiền bạc, chúng ta hãy lắng nghe Chúa dạy phải xử dụng tiền bạc như thế nào : Hãy dùng tiền bạc đời này để làm giàu cho đời sau.
2. Có tiền và xài tiền
Một lão trọc phú keo kiệt kia đã tích lũy được một số tiền rất lớn và đang mơ tới tương lai hạnh phúc đang chờ đón lão. Tuy nhiên trước khi lão kịp vung tiền ra mua lấy hạnh phúc thì thần chết hiện ra đòi bắt hắn xuống âm phủ.
Lão thương lượng : "Xin Thần chết cho tôi sống thêm ba ngày nữa thôi. Tôi sẽ chia cho Ngài một nửa tài sản của tôi". Thần chết không chịu. Lão xuống giá : "Vậy xin cho tôi sống thêm một ngày. Tôi sẽ giao cho Ngài tất cả tài sản". Thần chết vẫn không chịu. Lão nài nỉ "Xin cho tôi một phút thôi, để tôi kịp viết lời trối". Thần chết đồng ý. Lão ngồi xuống, cầm bút viết câu sau đây :
"Gửi người nào gặp được tờ giấy này. Nếu bạn có đủ tiền để sống thì đừng uổng phí cuộc đời để kiếm thêm nhiều tiền nữa làm chi. Hãy lo sống thôi ! Tiền bạc của tôi rất nhiều, nhưng chỉ một giờ để sống tôi cũng chẳng mua được !"
Tiền của không phải để sở hữu mà để hưởng dùng. Nói nôm na, tiền bạc không phải để "có" mà để "xài". Nhiều người rất biết cách "sở hữu" nhưng lại không biết cách "hưởng dùng". Rốt cuộc họ không hạnh phúc bằng một đứa trẻ, sở hữu rất ít nhưng hưởng dùng rất nhiều. Người giàu thật không phải là người có nhiều mà là người hưởng dùng nhiều. Cố gắng để có thật nhiều tiền mà không thể hưởng dùng thì chẳng khác gì một người mù cố gắng thu góp thật nhiều băng Vidéo.
Vấn đề đặt ra là "hưởng dùng" và "xài" tiền như thế nào (Sưu tầm)
3. Túi tham không đáy
Tolstoi kể rằng một người nông dân kia tên là Pakhom rất ham thích có một mảnh đất làm tài sản riêng. Sau một thời gian làm lụng cực nhọc, anh tậu được một mảnh đất 40 mẫu. Anh mừng lắm. Nhưng chẳng bao lâu anh muốn một mảnh đất rộng hơn. Anh lại làm lụng và để dành, bán mảnh đất cũ, cộng thêm tiền để dành, mua được một mảnh đất 80 mẫu. Nhưng anh chưa thoả mãn, muốn tìm một mảnh đất khác rộng hơn nữa. Có người cho anh biết rằng ở vùng bên kia núi có một bộ lạc mà dân chúng sống rất đơn giản, họ có rất nhiều đất, ai muốn mua bao nhiêu cũng được.
Ngay sáng hôm sau, anh nông dân đi sang vùng bên kia núi. Vị tù trưởng bộ lạc nói : "Anh chỉ cần trả 1000 rúp thì có thể sở hữu được một vùng đất mà anh đi được trong một ngày. Nhưng cần nhớ là anh phải trở lại đúng nơi điểm xuất phát cũng trong ngày đó. Nếu về không kịp thì kể như mất tiền vô ích".
Đêm đó người nông dân sung sướng ngủ không được. Vừa rạng sáng hôm sau anh nhờ người đánh dấu điểm xuất phát rồi bắt đầu bước đi. Càng đi anh càng sung sướng vì thấy đất của mình càng rộng thêm. Anh cứ đi và đi mãi quên mất thời gian. Khi thấy mặt trời bắt đầu xuống núi anh mới hốt hoảng quay về. Nhưng vì anh đã đi quá xa sợ về không kịp nên anh cắm đầu chạy. Đến điểm mốc, anh ngã gục xuống.
Vị tù trưởng đến chúc mừng : "Xin chia vui với anh. Từ trước tới nay tôi chưa gặp được người nào đi xa được như anh. Anh hãy nhận phần đất của anh". Nhưng người nông dân không đứng dậy được nữa để nhận lấy tài sản của mình, vì anh đã chết !
Có được một số tiền bạc của cải để sống là điều cần thiết. Vì thế trong dụ ngôn này, Chúa Giêsu không phê phán việc chúng ta tìm cái ta cần, mà phê phán lòng tham hơn mức ta cần (tiếng anh : not about need but about greed). Nếu người nông dân trong chuyện trên biết dừng lại khi đã có 40 mẫu đất anh cần thì anh đã sống hạnh phúc, nhưng anh đã chết vì anh cứ mãi mê chạy theo lòng tham của mình. Lòng tham giống như ngọn lửa : ta càng thoả mãn nó bằng cách chất thêm củi vào thì lửa càng bùng to lên và càng đòi nhiều củi thêm. Chứng bệnh trầm trọng nhất của con người trong nền kinh tế thị trường và văn minh hưởng thụ này là con người không biết khi nào mình đủ. Có của không phải là tội, nhưng tham của thì thành tội.
Hãy xem những con chim. Khi chúng xây dựng tổ ấm, chúng chỉ tìm vài nhánh cây đủ cho cái tổ ấy rồi thôi. Hãy xem những con nai. Khi chúng khát, chúng chỉ uống vừa đủ rồi thôi. Sao chúng ta không đơn giản như những con chim và những con nai kia ! (Sưu tầm)
4. Gia tài để lại cho con cái
Có thể chúng ta cố gắng kiếm tiền không phải để cho mình hưởng, nhưng để làm gia tài trối lại cho con cái.
Xin hãy nghe câu chuyện sau đây :
Người kia làm việc trong một công ty đang phát triển mạnh, lương anh khá cao cho nên gia đình rất hạnh phúc. Anh có một ngôi nhà xinh xắn, một người vợ hiền và mấy đứa con ngoan.
Nhưng anh tự nghĩ : mình còn trẻ, sức lực còn nhiều. Mà công ty hiện không thiếu việc. Thế là anh làm thêm giờ phụ trội. Thu nhập càng cao hơn. Anh lại nghĩ : nếu mình phấn đấu để lên chức thì sẽ được tăng lương nữa. Và anh phấn đấu, và quả thực anh lên chức.
Cho đến một hôm đi khám bệnh, anh được biết mình đã mắc phải một chứng bệnh nguy hiểm và đã tới giai đoạn cuối cùng. Nghĩa là anh không sống được bao lâu nữa. Lúc sắp rời bỏ vợ con ấy, anh mới biết rằng xưa nay anh chẳng hiểu vợ con bao nhiêu, và con cái anh cũng chẳng hiểu anh bao nhiêu. Và anh chết, để lại cho con cái một gia tài lớn. Đối với người khác, anh là một con người thành đạt. Nhưng đối với vợ con thì anh là một con người thất bại. Vợ con anh hưởng gia tài của anh mà chẳng nghĩ tới anh bao nhiêu : bấy lâu nay họ sống không có anh, sau này họ cũng tiếp tục sống không cần anh.
Bởi vậy trong bài Tin Mừng này Chúa Giêsu đã không quan tâm đến gia tài. Khi một người đến nhờ Ngài phân xử việc tranh chấp gia tài. Ngài đã không xử, lại còn cảnh cáo "Các ngươi hãy coi chừng giữ mình khỏi mọi thứ tham lam, vì không phải sung túc mà đời sống được của cải bảo đảm cho đâu". (Sưu tầm)
5. Chuyện minh họa
a/ Ba người bạn
Người kia có 3 người bạn. 2 người trước là bạn rất thân, người thứ ba thường thường vậy thôi. Ngày kia ông bị tòa bắt xử, ông liền xin 3 người bạn đi theo để biện hộ. Người bạn thứ nhất từ chối ngay, viện cớ bận việc quá không đi được. Người thứ hai bằng lòng đi đến cửa quan nhưng lại không dám vào. Chỉ có người thứ ba tuy không được ông yêu thích nhưng tỏ ra trung thành vào tận tòa án biện hộ cho ông ta không những trắng án mà còn được thưởng nữa.
Người bạn thứ nhất là Tiền bạc. Khi ta chết, tiền bạc bỏ rơi ta, chỉ để lại cho ta một chiếc chiếu và một cái hòm. Người bạn thứ hai là Bà Con Bạn Hữu. Họ khóc lóc đưa ta tới huyệt rồi về. Người bạn thứ ba là các Việc Lành. Chúng theo ta đến tòa phán xét và đưa ta vào cửa thiên đàng. (Sưu tầm)
b/ Những thứ tiền không mua được
George Horace Lorimer, chủ bút tờ Saturday Evening Post trong nhiều năm, có lần viết : "Có tiền và có những cái mua bằng tiền là tốt. Nhưng biết dùng tiền và đừng để mất những thứ tiền không mua được còn tốt hơn."
Có thể kể những thứ sau đây tiền không mua được :
- Tiền không mua được tình bạn chân thực.
- Tiền không mua được lương tâm trong sạch.
- Tiền không mua được niềm vui mạnh khoẻ.
c/ Đổi tiền
Đến nước khác, việc đầu tiên mà du khách phải làm là đổi tiền của mình thành tiền đang lưu hành tại nước đó. Tiền của ta trên trái đất chẳng có giá trị gì trên trời, nếu nó không đổi thành việc lành. Đó là ý nghiã Lời Chúa nói với chàng thanh niên giầu có : cho đi gia sản của anh để mua Nước Trời. (Sưu tầm)
6. Mảnh suy tư
Một buổi tối, tôi thả bước lang thang
Tôi đi từ những khu phố lấp lánh ánh đèn
Bước chân dần dần đưa tôi đến vùng ngoại ô vắng vẻ
Ở đấy tôi thấy ngàn vạn ánh sao còn rực rỡ gấp bội.
Và tôi chợt hiểu ra rằng những ngọn đèn trần thế dễ che lấp những ngọn đèn trời đến mức nào.
Và tôi cầu nguyện : Lạy Chúa, xin cho những hào nhoáng của đời này đừng bao giờ làm cho con mù lòa không còn thấy ánh vinh quang Nước Trời. (Sưu tầm)
A. Khám phá sứ điệp Lời Chúa hôm nay
Tất cả các bài đọc hôm nay đều khuyến cáo về tính phù du của tiền bạc của cải và những giá trị trần thế :
- Bài đọc I có một nhận định bi quan: “Phù vân, quả là phù vân. Phù vân, quả là phù vân. Tất cả chỉ là phù vân.” Nhận định bi quan này hơi cường điệu và phổ quát.
- Còn nhận định của Chúa Giêsu trong bài Tin Mừng thì không đến nỗi bi quan phổ quát như thế. Chúa Giêsu không coi tất cả đều là phù vân. Ngài chỉ bàn đến tiền bạc của cải. Ngài không chê chúng, nhưng khuyến cáo chúng ta đừng hoàn toàn cậy dựa vào chúng, bởi vì "Chẳng phải sung túc mà đời sống được của cải bảo đảm cho đâu". Rồi Ngài kết luận : đừng chỉ lo làm giàu cho đời này, mà hãy biết lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa nữa.
- Trong Bài đọc II, Thánh Phaolô khuyên: "Anh em hãy hướng lòng về những gì thuộc về thượng giới, chứ đừng chú tâm vào những gì thuộc hạ giới”
Như thế, sứ điệp Lời Chúa hôm nay là: Chớ cậy vào của cải vật chất.
B. Tìm hiều sứ điệp
1. Bài đọc I (Gv 1,2; 2,21-23)
Sách Giảng viên gom góp những suy tư khôn ngoan của nhiều thế hệ. Trong đoạn này, có nhiều ý tưởng xem ra bi quan yếm thế nhưng lại rất đúng :
- Có người suốt đời vất vả làm việc để thu tích của cải vật chất nhưng khi chết phải bỏ lại tất cả.
- Ích lợi gì nếu có được nhiều tiền nhưng đêm ngủ không yên vì sợ tiền bị mất.
2. Đáp ca (Tv 94)
Tv này như một lời khuyên tiếp nối những nhận định bi quan của bài đọc I : cách sống khôn ngoan nhất là mỗi ngày hãy lắng nghe tiếng Chúa dạy và cứ theo đó mà sống.
3. Tin Mừng (Lc 12,13-21)
Vấn đề của đoạn Tin Mừng này được gợi lên từ việc anh em tranh dành gia tài. Người em xin Đức Giêsu can thiệp để người anh chia gia tài cho. Nhưng Đức Giêsu từ chối. Nhân dịp này Ngài đưa ra lời khuyến cáo đừng tham lam tiền của.
Tiếp đó Đức Giêsu kể một dụ ngôn về một người phú hộ đã lo tích trữ được rất nhiều của cải và cho rằng từ nay cuộc đời mình sẽ được bảo đảm. Nhận định của Chúa Giêsu về người phú hộ đó : hắn là đồ ngốc vì đã lấy của cải vốn không bền để mà bảo đảm cho cuộc đời mình. Người khôn phải dùng của cải không bền ở đời này mà làm phúc để mua lấy của cải bền vững đời sau. Đó mới là bảo đảm chắc chắn thật sự cho cuộc đời.
4. Bài đọc II (Cl 3,1-5.9-11)
Thánh Phaolô dạy các kitô hữu về cuộc sống mới của họ sau khi chịu phép Rửa :
- Vì họ đang sống một cuộc sống mới nên từ nay hãy có một quan tâm mới : đừng tìm những sự dưới đất mà hãy tìm những sự trên trời.
- Hãy cởi bỏ con người cũ theo xác thịt để mặc lấy con người mới theo hình ảnh Chúa Giêsu Kitô.
C. Rao giảng sứ điệp
Gợi ý bài giảng
1. Giá trị thật của đồng tiền (Bài Tin Mừng)
Tiền bạc thật hữu dụng, đến nỗi nhiều người tin rằng “Có tiền mua tiên cũng được”. Điều này không cần nói thêm nhiều.
Vì tiền bạc rất hữu dụng nên trong bài Tin Mừng này, Chúa Giêsu không đả kích tiền bạc, cũng không lên án người có nhiều tiền. Nhưng Chúa Giêsu khuyến cáo chúng ta đừng quá tham tiền để phải gánh những hậu quả nguy hiểm trầm trọng.
- Hậu quả xấu thứ nhất ta thấy trong bài Tin Mừng này là anh em ruột thịt tranh dành nhau và thưa kiện nhau.
- Hậu quả xấu thứ hai chỉ mải mê thu gom tích trữ tiền bạc đến nỗi quên lo đến cuộc sống đời đời.
Chúa Giêsu còn dạy chúng ta hai điều rất quan trọng :
- Đừng thu tích của cải cho mình. Nghĩa là phải biết dùng tiền để lo cho người khác nữa.
- Đừng chỉ là làm giàu trước mặt người đời, mà còn phải nhớ làm giàu trước mặt Chúa nữa. Làm giàu “trước mặt Chúa” là dùng tiền để phục vụ, để chia xẻ, để giúp đỡ, để làm những việc đạo đức v.v.
2. Phù vân (Bài đọc I)
Bài đọc I có câu : “Phù vân, quả là phù vân. Phù vân, quả là phù vân. Tất cả chỉ là phù vân.”
“Vân” là mây; “Phù” là nổi trôi; “Phù vân” là đám mây trôi nổi, khi được thấy ở hình dáng này khi được thấy ở hình dáng khác, và có lúc tất cả đều loãng tan và biến mất. Nguyên văn tiếng hípri là “Hebel”, một tiếng tượng thanh, khi phát âm lên thì tạo cảm giác như tiếng gió nhẹ thoáng qua. Tóm lại, “Hebel” hay là “Phù vân” đều muốn nói lên tính không vững bền.
Tác giả Qohelet đã đưa một nhận định cường điệu vì đã tổng quát hóa hầu như vơ đũa cả nắm. Thật ra chỉ có “mọi sự” thuộc về trần gian mới là phù vân như thế thôi.
Về mặt đó thì tác giả đã nói rất đúng. Một nhạc sĩ đã minh họa thêm tính chất phù vân của mọi sự dưới trần bằng một số hình ảnh khác : “Hoa nào không phai tàn, trăng nào không khuyết, ngày nào mà không có đêm, yến tiệc nào không có lúc tàn !”.
Người khôn ngoan là người biết dựa vào những gì vững chắc. Nếu dựa vào đám mây “phù vân” hay vào hơi gió “Hebel” của những sự trần gian thì quả là không khôn tí nào !
3. Hướng lòng về đâu ? (Bài đọc II)
Lòng bạn hướng về đâu thì đời bạn sẽ đi về hướng đó.
Trong thư gửi tín hữu Côlossê, Thánh Phaolô khuyên : "Anh em hãy hướng lòng về những gì thuộc về thượng giới, chứ đừng chú tâm vào những gì thuộc hạ giới”
Thánh Phaolô cũng chỉ cho thấy rõ những gì thuộc về hạ giới, “Ấy là gian dâm, ô uế, đam mê, ước muốn xấu và tham lam”. Ngài còn cảnh báo rằng “Tham lam cũng là thờ ngẫu tượng”. Nghĩa là : khi ta quá tham muốn điều gì thì lòng trí ta tôn sùng nó, coi nó còn cao trọng hơn Thiên Chúa, thậm chí chỉ tôn thờ nó chứ không tôn thờ Thiên Chúa nữa. Đó chính là ý nghĩa của tội thờ ngẫu tượng.
Còn những gì thuộc thượng giới mà chúng ta nên hướng lòng về là gì ? Thưa là “sự sống mới đang tiềm tàng với Đức Kitô nơi Thiên Chúa”. Có thể diễn tả rõ hơn, đó là sống như Đức Kitô, tức là sống yêu thương, sống vị tha, và nhất là luôn sống theo thánh ý Thiên Chúa.
II. Để tham khảo thêm
1. Giá trị thật của đồng tiền
Người ta nói trên đời quan trọng nhất là 2 chữ T : tình và tiền. Hôm nay chúng ta có dịp bàn đến chữ T thứ 2, Tiền. Tiền được bàn ở đây không phải chỉ là những tờ giấy bạc, mà còn bao gồm tất cả những gì là của cải tài sản vật chất như nhà cửa, ruộng vườn, xe cộ, máy móc vv…
Cách chung thì ai ai cũng cần tiền và cũng ham tiền hết. Không có tiền thì đói rách, con cái nheo nhóc, mặc cảm với bạn bè… Còn nếu có tiền thì ta ăn ngon mặc đẹp, con cái được giáo dục tử tế, bạn bè xã hội kính trọng… Tóm lại câu nói "có tiền mua tiên cũng được" có thể là câu nói diễn tả quan niệm chung của nhiều người.
Nhưng đó lại không phải là quan niệm của Lời Chúa trong thánh lễ hôm nay.
- Bài đọc I trích từ sách Giảng viên thì coi tiền bạc là thứ phù vân giả trá : “Phù vân, quả là phù vân. Phù vân, quả là phù vân. Tất cả chỉ là phù vân.”
- Bài đọc II trích từ thư thánh Phaolô gởi tín hữu thành Côlossê thì kêu gọi "Anh em hãy hướng lòng về những gì thuộc về thượng giới, chứ đừng chú tâm vào những gì thuộc hạ giới”
- Còn bài Tin Mừng thì mô tả một người phú hộ hả hê với những của cải chất đầy từ kho này tới kho khác, nhưng bị Chúa trách "Hỡi kẻ ngu dại, đêm nay Ta sẽ đòi linh hồn ngươi, thế thì những của cải ngươi tích trữ sẽ để lại cho ai ?" Và Chúa Giêsu kết luận : “Kẻ nào tích trữ của cải cho mình mà không làm giàu trước mặt Chúa thì cũng vậy”.
Phải chăng Chúa không muốn cho ta có tiền ? Phải chăng Chúa muốn người có đạo phải nghèo ? Phải chăng Chúa khuyên chúng ta phải chạy trốn tiền bạc ? Thưa không, không bao giờ, bởi vì những của cải vật chất trên đời này do đâu mà có ? Do chính Chúa tạo dựng nên, và Chúa tạo dựng nên chúng là để cho con người hưởng dùng. Cho nên không những Chúa không muốn con người phải đói khổ, mà Chúa còn muốn sao cho con người được đầy dư của cải. Hãy nghe một lời chúc phúc của Chúa ghi trong Tv 71 :
Khắp xứ sở đầy dư gạo thóc
Đỉnh non cao gợn sóng lúa vàng
Và trong Tv 64 :
Thăm trái đất mưa nhuần Chúa rải.
Cho tràn trề của cải sinh ra…
Vùng hoang địa cỏ hoa đua nở
Cảnh núi đồi hớn hở xinh tươi.
Chiên bò gặm cỏ đồng xanh.
Nương vàng sóng lúa lượn quanh dạt dào.
Câu hò tiếng hát trổi cao…
Rõ ràng là Chúa muốn con người sung túc vật chất. Nhưng Chúa cũng biết rằng vì tiền bạc vật chất có khả năng đem lại cho con người rất nhiều tiện nghi sung sướng nên cũng có thể khiến con người chỉ say mê nó mà quên hết mọi giá trị khác. Bởi đó Chúa mới nói "Kẻ giàu có vào nước Thiên Chúa thật là khó, còn khó hơn con lạc đà chui qua lỗ kim". Nhưng, tuy có khó thật chứ cũng có những người giàu có được vào nước Thiên đàng : trong Tin Mừng ta thấy Chúa cũng đề cao những người giàu có, chẳng hạn như ông Giakêu, tuy giàu nhưng biết sử dụng tiền bạc mình để làm những việc nghĩa.
Như vậy, Lời Chúa hôm nay không đề cao tiền bạc mà cũng không khinh rẻ chúng. Chúa chỉ muốn chúng ta lưu ý hai điều : một là nhận định đúng giá trị của tiền bạc và hai là sử dụng đúng những tiền bạc mà Chúa đã ban.
Bây giờ chúng ta hãy nhận định giá trị của tiền bạc :
- tiền bạc là một yếu tố quan trọng làm cho đời ta được sung sướng
- nhưng nó cũng là một con dao hai lưỡi, nghĩa là nó vừa có thể giúp ta sống tốt hơn "Phú quý sinh lễ nghĩa", mà cũng có thể làm ta thành xấu đi, xấu đi vì tham lam, xấu đi vì gian lận, xấu đi vì lòn cúi…
- vả lại tiền bạc không được bền vững : thiếu gì người hôm nay đang giàu sụ, thế mà ngày mai đã trở thành tay trắng.
- và nhất là khi chết ta không thể mang tiền bạc theo được.
Sau khi đã nhận định đúng giá trị của tiền bạc, chúng ta hãy lắng nghe Chúa dạy phải xử dụng tiền bạc như thế nào : Hãy dùng tiền bạc đời này để làm giàu cho đời sau.
2. Có tiền và xài tiền
Một lão trọc phú keo kiệt kia đã tích lũy được một số tiền rất lớn và đang mơ tới tương lai hạnh phúc đang chờ đón lão. Tuy nhiên trước khi lão kịp vung tiền ra mua lấy hạnh phúc thì thần chết hiện ra đòi bắt hắn xuống âm phủ.
Lão thương lượng : "Xin Thần chết cho tôi sống thêm ba ngày nữa thôi. Tôi sẽ chia cho Ngài một nửa tài sản của tôi". Thần chết không chịu. Lão xuống giá : "Vậy xin cho tôi sống thêm một ngày. Tôi sẽ giao cho Ngài tất cả tài sản". Thần chết vẫn không chịu. Lão nài nỉ "Xin cho tôi một phút thôi, để tôi kịp viết lời trối". Thần chết đồng ý. Lão ngồi xuống, cầm bút viết câu sau đây :
"Gửi người nào gặp được tờ giấy này. Nếu bạn có đủ tiền để sống thì đừng uổng phí cuộc đời để kiếm thêm nhiều tiền nữa làm chi. Hãy lo sống thôi ! Tiền bạc của tôi rất nhiều, nhưng chỉ một giờ để sống tôi cũng chẳng mua được !"
Tiền của không phải để sở hữu mà để hưởng dùng. Nói nôm na, tiền bạc không phải để "có" mà để "xài". Nhiều người rất biết cách "sở hữu" nhưng lại không biết cách "hưởng dùng". Rốt cuộc họ không hạnh phúc bằng một đứa trẻ, sở hữu rất ít nhưng hưởng dùng rất nhiều. Người giàu thật không phải là người có nhiều mà là người hưởng dùng nhiều. Cố gắng để có thật nhiều tiền mà không thể hưởng dùng thì chẳng khác gì một người mù cố gắng thu góp thật nhiều băng Vidéo.
Vấn đề đặt ra là "hưởng dùng" và "xài" tiền như thế nào (Sưu tầm)
3. Túi tham không đáy
Tolstoi kể rằng một người nông dân kia tên là Pakhom rất ham thích có một mảnh đất làm tài sản riêng. Sau một thời gian làm lụng cực nhọc, anh tậu được một mảnh đất 40 mẫu. Anh mừng lắm. Nhưng chẳng bao lâu anh muốn một mảnh đất rộng hơn. Anh lại làm lụng và để dành, bán mảnh đất cũ, cộng thêm tiền để dành, mua được một mảnh đất 80 mẫu. Nhưng anh chưa thoả mãn, muốn tìm một mảnh đất khác rộng hơn nữa. Có người cho anh biết rằng ở vùng bên kia núi có một bộ lạc mà dân chúng sống rất đơn giản, họ có rất nhiều đất, ai muốn mua bao nhiêu cũng được.
Ngay sáng hôm sau, anh nông dân đi sang vùng bên kia núi. Vị tù trưởng bộ lạc nói : "Anh chỉ cần trả 1000 rúp thì có thể sở hữu được một vùng đất mà anh đi được trong một ngày. Nhưng cần nhớ là anh phải trở lại đúng nơi điểm xuất phát cũng trong ngày đó. Nếu về không kịp thì kể như mất tiền vô ích".
Đêm đó người nông dân sung sướng ngủ không được. Vừa rạng sáng hôm sau anh nhờ người đánh dấu điểm xuất phát rồi bắt đầu bước đi. Càng đi anh càng sung sướng vì thấy đất của mình càng rộng thêm. Anh cứ đi và đi mãi quên mất thời gian. Khi thấy mặt trời bắt đầu xuống núi anh mới hốt hoảng quay về. Nhưng vì anh đã đi quá xa sợ về không kịp nên anh cắm đầu chạy. Đến điểm mốc, anh ngã gục xuống.
Vị tù trưởng đến chúc mừng : "Xin chia vui với anh. Từ trước tới nay tôi chưa gặp được người nào đi xa được như anh. Anh hãy nhận phần đất của anh". Nhưng người nông dân không đứng dậy được nữa để nhận lấy tài sản của mình, vì anh đã chết !
Có được một số tiền bạc của cải để sống là điều cần thiết. Vì thế trong dụ ngôn này, Chúa Giêsu không phê phán việc chúng ta tìm cái ta cần, mà phê phán lòng tham hơn mức ta cần (tiếng anh : not about need but about greed). Nếu người nông dân trong chuyện trên biết dừng lại khi đã có 40 mẫu đất anh cần thì anh đã sống hạnh phúc, nhưng anh đã chết vì anh cứ mãi mê chạy theo lòng tham của mình. Lòng tham giống như ngọn lửa : ta càng thoả mãn nó bằng cách chất thêm củi vào thì lửa càng bùng to lên và càng đòi nhiều củi thêm. Chứng bệnh trầm trọng nhất của con người trong nền kinh tế thị trường và văn minh hưởng thụ này là con người không biết khi nào mình đủ. Có của không phải là tội, nhưng tham của thì thành tội.
Hãy xem những con chim. Khi chúng xây dựng tổ ấm, chúng chỉ tìm vài nhánh cây đủ cho cái tổ ấy rồi thôi. Hãy xem những con nai. Khi chúng khát, chúng chỉ uống vừa đủ rồi thôi. Sao chúng ta không đơn giản như những con chim và những con nai kia ! (Sưu tầm)
4. Gia tài để lại cho con cái
Có thể chúng ta cố gắng kiếm tiền không phải để cho mình hưởng, nhưng để làm gia tài trối lại cho con cái.
Xin hãy nghe câu chuyện sau đây :
Người kia làm việc trong một công ty đang phát triển mạnh, lương anh khá cao cho nên gia đình rất hạnh phúc. Anh có một ngôi nhà xinh xắn, một người vợ hiền và mấy đứa con ngoan.
Nhưng anh tự nghĩ : mình còn trẻ, sức lực còn nhiều. Mà công ty hiện không thiếu việc. Thế là anh làm thêm giờ phụ trội. Thu nhập càng cao hơn. Anh lại nghĩ : nếu mình phấn đấu để lên chức thì sẽ được tăng lương nữa. Và anh phấn đấu, và quả thực anh lên chức.
Cho đến một hôm đi khám bệnh, anh được biết mình đã mắc phải một chứng bệnh nguy hiểm và đã tới giai đoạn cuối cùng. Nghĩa là anh không sống được bao lâu nữa. Lúc sắp rời bỏ vợ con ấy, anh mới biết rằng xưa nay anh chẳng hiểu vợ con bao nhiêu, và con cái anh cũng chẳng hiểu anh bao nhiêu. Và anh chết, để lại cho con cái một gia tài lớn. Đối với người khác, anh là một con người thành đạt. Nhưng đối với vợ con thì anh là một con người thất bại. Vợ con anh hưởng gia tài của anh mà chẳng nghĩ tới anh bao nhiêu : bấy lâu nay họ sống không có anh, sau này họ cũng tiếp tục sống không cần anh.
Bởi vậy trong bài Tin Mừng này Chúa Giêsu đã không quan tâm đến gia tài. Khi một người đến nhờ Ngài phân xử việc tranh chấp gia tài. Ngài đã không xử, lại còn cảnh cáo "Các ngươi hãy coi chừng giữ mình khỏi mọi thứ tham lam, vì không phải sung túc mà đời sống được của cải bảo đảm cho đâu". (Sưu tầm)
5. Chuyện minh họa
a/ Ba người bạn
Người kia có 3 người bạn. 2 người trước là bạn rất thân, người thứ ba thường thường vậy thôi. Ngày kia ông bị tòa bắt xử, ông liền xin 3 người bạn đi theo để biện hộ. Người bạn thứ nhất từ chối ngay, viện cớ bận việc quá không đi được. Người thứ hai bằng lòng đi đến cửa quan nhưng lại không dám vào. Chỉ có người thứ ba tuy không được ông yêu thích nhưng tỏ ra trung thành vào tận tòa án biện hộ cho ông ta không những trắng án mà còn được thưởng nữa.
Người bạn thứ nhất là Tiền bạc. Khi ta chết, tiền bạc bỏ rơi ta, chỉ để lại cho ta một chiếc chiếu và một cái hòm. Người bạn thứ hai là Bà Con Bạn Hữu. Họ khóc lóc đưa ta tới huyệt rồi về. Người bạn thứ ba là các Việc Lành. Chúng theo ta đến tòa phán xét và đưa ta vào cửa thiên đàng. (Sưu tầm)
b/ Những thứ tiền không mua được
George Horace Lorimer, chủ bút tờ Saturday Evening Post trong nhiều năm, có lần viết : "Có tiền và có những cái mua bằng tiền là tốt. Nhưng biết dùng tiền và đừng để mất những thứ tiền không mua được còn tốt hơn."
Có thể kể những thứ sau đây tiền không mua được :
- Tiền không mua được tình bạn chân thực.
- Tiền không mua được lương tâm trong sạch.
- Tiền không mua được niềm vui mạnh khoẻ.
c/ Đổi tiền
Đến nước khác, việc đầu tiên mà du khách phải làm là đổi tiền của mình thành tiền đang lưu hành tại nước đó. Tiền của ta trên trái đất chẳng có giá trị gì trên trời, nếu nó không đổi thành việc lành. Đó là ý nghiã Lời Chúa nói với chàng thanh niên giầu có : cho đi gia sản của anh để mua Nước Trời. (Sưu tầm)
6. Mảnh suy tư
Một buổi tối, tôi thả bước lang thang
Tôi đi từ những khu phố lấp lánh ánh đèn
Bước chân dần dần đưa tôi đến vùng ngoại ô vắng vẻ
Ở đấy tôi thấy ngàn vạn ánh sao còn rực rỡ gấp bội.
Và tôi chợt hiểu ra rằng những ngọn đèn trần thế dễ che lấp những ngọn đèn trời đến mức nào.
Và tôi cầu nguyện : Lạy Chúa, xin cho những hào nhoáng của đời này đừng bao giờ làm cho con mù lòa không còn thấy ánh vinh quang Nước Trời. (Sưu tầm)