Một trào lưu mới đang thịnh hành trong giới 'choai choai' cuả Mỹ đã kéo dài được vài năm nay: đó là ENO-ing, tức là 'tụ tập nằm võng.'
Trào lưu mới này đang thay thế một traò lưu cũ đã trở thành lỗi thời là 'hanging out at the mall' (rủ nhau đi chơi lang thang trong các siêu thị.)
Hình như dân Mỹ đang bắt chước lối sống cuả người Việt Nam ta thì phải, cách đây 40 năm, lúc còn chiến tranh, thì mọi người 'lính' đều trân trọng chiếc võng nylon lúc phải đi hành quân, cũng như lúc phải 'cấm trại' qua đêm...Cả những 'bộ đội' phía bên kia cũng vậy, dựa theo những hồi ký đã đọc, thì họ còn làm cả những việc 'ân ái' trên chiếc võng treo bên địa đạo...
Chiến tranh qua đi, nhưng hình như ký ức về chiếc võng vẫn không phai mờ, cho nên mỗi lần được đi chơi ở Hawaii, tôi không bao giờ quên tìm đến những chiếc võng treo ở giữa hai cây dừa.
Còn ở Việt Nam, thì dừa là đặc sản cuả miệt Hậu Giang cho nên tôi đã được nghe đến những nơi gọi là 'café võng' từ hàng chục năm nay. Năm ngoái khi có dịp đi qua Cần Thơ, tôi vẫn thấy bên đường đầy dẫy những 'quán võng', quán nhiều quán ít, tuy rằng những chiếc võng không còn treo trên thân dừa nữa, nhưng mà trên những trụ ximăng.
Câu hỏi được đặt ra là có phải nước Mỹ 'tân tiến vào bậc nhất' này đang 'ăn cắp tài sản trí tuệ' cuả người Việt Nam ta không? đây là một câu hỏi quan trọng bởi vì các anh Mỹ thường hay lo lắng về cái mà các anh ấy gọi là 'quyền sở hữu trí tuệ' (intellectual property) và hay giở trò kiện cáo líu lo về việc này lắm, mà ENO-ing thì đang trở thành một thương vụ có tiềm năng bạc triệu.
Theo thống kê cuả nhóm NPD Group, Inc. là một công ty nghiên cứu thị trường đứng hạng thứ 25 trên Thế Giới và bao gồm 20 quốc gia, 165 ngàn thương hiệu và phỏng vấn mỗi năm không dưới 12 triệu khách hàng, thì số bán võng đã tăng gấp đôi so với năm 2013, từ 26 triệu đô lên đến 53 triệu đô.
Những thương hiệu như Eagle Nest Outfitters hoặc Kammok là 'popular' (ăn khách) nhất, và từ đó các từ mới được đặt ra như các từ “enoing” và “kammocking.”
Anh Greg McEvilly là người sáng lập ra Kammok ở Austin TX cho biết anh đã lập hãng khi còn là sinh viên tại Dallas và thương vụ đã phát triển một cách chóng mặt: Anh bắt đầu với một số vốn nhỏ bé là 15 ngàn đô, vậy mà chỉ một tháng sau anh thu được 200 ngàn đô với 2000 khách hàng từ 35 quốc gia. Anh đã di chuyển về Austin là nơi có nhiều phong cảnh thiên nhiên từ lúc đó.
Anh đã lấy cảm hứng từ đâu để nghĩ ra nghề làm võng?
Anh không trả lời trực tiếp câu hỏi trên, chỉ cho biết người ta thích võng vì nó mềm, dễ đem theo, an toàn, dễ mắc lên các thân cây để vui cảnh thiên nhiên ngoài trời hay là vui vẻ tụ tập với nhau.
"Bạn có thể hưởng thụ một mình, nhưng cũng có thể tạo ra một cộng đoàn để sinh hoạt" Anh noí, thêm rằng "Nó trở thành như thể 'nào cùng nhau hãy treo võng lên và cùng chuyện gẫu với nhau, hay cùng nghe nhạc, vui cảnh thiên nhiên và góp mặt vui đuà'."
Nhưng đối với một số các em nhỏ ở Frisco phía bắc Dallas, theo phóng sự cuả cô Hannah Fleace đăng trên tờ Dallas Morning News, thì chúng có thói quen nằm võng vì học đòi theo các sinh viên đại học. Một vài đại học ở Hoa Kỳ lập ra những hội (clubs) để sinh viên đem võng tới mà nghỉ xả hơi.
Còn các em ở Frisco, tên là Palazzo gang (đám Palazzo) vì thường tụ tập tại nhà ông bà Palazzo, có thói quen tụ tập mỗi tuần một lần, tuy nhiên vào muà hè thì chúng dự định sẽ cắm trại qua đêm trên các công viên ở gần nhà.
Chúng mang theo bánh đa (chips), kem cây, chocolate. Chúng thường làm bài vở, chơi trò tô màu. Đôi khi chỉ nằm ngủ mơ màng. Và... dự định lập ra một hội học hoỉ Kinh Thánh như một số Nhà Thờ đã làm.
Chúng là Emerson, trai 13 tuổi, và chị là Addison, 16. Các bạn là Alexis (trai) và Ally (gái), 13 tuối và Catherine, gái, 14.
"Bây ơi", Emerson nói. "Chúng mình nên lập ra một club, một eno club, đi?"
"Mình phải có một thầy hay một cô giáo đỡ đầu thì mới được," Catherine nói." Vậy trước hết mình phải tìm..."
"Cô Tudor được không?" Emerson la lên.
"Cô Tudor có cho phép tuị mình mang võng tới nhà cô ấy không?" con bé Ally hỏi.
"Có chứ, cô ấy thích lắm" Emerson trả lời.
Các em nhỏ cho biết chúng thích nằm võng vì nhớ lại thời thơ ấu thường chơi trò lập 'trại binh' trong phòng khách.
"Cách xếp đặt vị trí các võng thành hình tam giác cũng trông giống như một trại binh" em Alexis nói, "Và em thích cái cảm giác được đu đưa trên mặt đất, thật là 'cool'."
Ngày hôm nay chúng quyết định mắc võng theo hình tam giác, nhưng như vậy thì không đủ chỗ cho 5 chiếc võng, cho nên chúng phải mắc võng thành 2 tầng, có 2 chiếc võng nằm ở bên trên.
"Tao muốn ở trên" thằng Alexis nói.
"Không, tao muốn ở trên," con Catherine nói. "Tao cao hơn chúng mày, ở dưới không được."
Ngày hôm nay chúng tụ tập nằm võng là vì cái mà chúng gọi là 'enoing date' (Võng Hẹn.)
"Enoing date?" phóng viên Hannah Fleace hỏi. "Nghiã là nằm chung võng với nhau à?"
"No", mọi đứa cùng la lên và cười ngặt nghẽo vì câu hỏi ngây thơ cuả cô phóng viên 'ngu dốt' này.
"Võng Hẹn" (ENO date) là vác võng tới mà họp bạn để làm một cái gì đó, cũng như ngày xưa ở Việt Nam, người ta vác lều chõng đi thi...
Ấy chết chửa, vừa lỡ tiết lộ ra việc 'lều chõng đi thi', không biết chừng nào thì các anh Mỹ ở đây lại 'đánh cắp' cái 'quyền sở hữu trí tuệ' này cuả người Việt Nam đây?