Tết năm nay, cái Tết đầu tiên bốn chị em tôi ăn Tết ở nơi xứ người, ai cũng mang trong mình cảm giác buồn da diết, nhớ Hội dòng, nhớ gia đình, nhớ buôn làng. Đêm buồn nhất là đêm ba mươi, tôi nhớ khi ở Việt Nam, đêm ba mươi là đêm bận rộn và vui nhất. Tôi cùng chị em đi dạo phố, đi chợ đêm mua hoa, xem pháo bông, đi ăn rồi cùng nhau đón giao thừa, sau đó chị em cùng nhau cầu nguyện để tạ ơn Chúa và cầu bình an cho Năm Mới. Những ngày đầu năm được đi thăm các cộng đoàn, gia đình, bà con. Giờ đây, nơi đất khách quê người này biết gặp ai, đi đâu, về đâu và làm gì? Và tôi nghĩ đến Chúa. Tôi tự hỏi: tại sao Chúa lại xuống thế làm người, tại sao Chúa phải đi từ làng nọ đến làng kia và tại sao tôi ở đây? Tôi nghĩ, đây không phải là điều ngẫu nhiên, Chúa muốn tôi ở đây, Chúa gửi tôi đến gia đình mới, đó là các sơ Dominican, các cộng đồng giáo xứ người Việt, những chị em cùng chung chí hướng với tôi. Họ là ai? Họ là gia đình tôi, là chị em tôi. Tôi nghĩ, chị em tôi không cần phải đi đâu xa để gặp gỡ hay làm một điều gì đó cho một ai đó. Người đầu tiên mà chúng tôi phải gặp, phải thăm đó là các sơ Dominican. Thế là chị em tôi lên kế hoạch tổ chức Tết cho các sơ. Mục đích của chị em muốn tổ chức Tết thật đơn giản. Thứ nhất, chị em muốn tạo cho các sơ có được niềm vui, đồng thời cũng muốn tạo bầu khí Tết cho chị em nơi đất khách quê người này.
Thứ hai là để giới thiệu cho các sơ biết về văn hóa và bầu khí Tết của người Việt như thế nào? Chúng tôi lên kế hoạch phân chia công tác cho nhau, mỗi người nhận một phần. Chúng tôi lên thực đơn, chọn những món truyền thống để các sơ thưởng thức hương vị Việt. Phần lớn món ăn, nước uống, bánh tết là do gia đình người Việt giúp, có người còn đến tận nhà dòng đem đồ ăn cho chúng tôi vì sợ chị em tôi không có thời gian.
Phần văn nghệ, chị em chọn mặc áo dài truyền thống và mặc thổ cẩm để nói lên nét đẹp đa dạng và phong phú của dân tộc Việt Nam. Tôi thích nhất phần chị em diện những bộ áo dài với đủ màu sắc mà chị em tôi xin được, chị em tôi vừa mặc vừa mang áo dài, có người còn kẹp cổ áo, lưng quần với chục kim may nhưng trông chị em ai cũng xinh. Chúng tôi vào phòng hội, các sơ và khách khứa đã có mặt đông đủ chỉ còn thiếu diễn viên vì phải chạy ra ngoài lấy đồ ăn nên đến trễ.
Chương trình bắt đầu diễn, trong lúc diễn, chúng tôi không nghe một tiếng động nào từ phía khán giả, họ lặng như ngày Tĩnh Tâm vậy. Tôi nghĩ, sao mà căng thẳng quá vậy. Thật ra các sơ đang chăm chú nhìn từng cử điệu, nghe từng lời ca của chúng tôi như thể chúng tôi là các diễn viên chuyên nghiệp vậy. Sau khi kết thúc văn nghệ, chúng tôi mời các sơ bốc lộc đầu năm, ai cũng lên để xem bên trong mình nhận được câu lời Chúa nào để mà sống trong năm mới, có sơ còn bốc đến hai lần.
Điều làm tôi xúc động nhất, ngay khi kết thúc buổi văn nghệ các sơ đến “hug” và nói lời “Thank You” chị em tôi. Trong tất cả các sơ, có sơ Gertrude và sơ Rita ngồi ghế ôm tôi và nói lời cám ơn trong nghẹn ngào. Sơ Rita nói, chúng tôi đã chạm vào trái tim của sơ làm cho sơ vui và xúc động. Tôi không biết sơ khóc vì xúc động hay sơ khóc vì chị em tôi hay sơ nghĩ lịch sử lại lặp lại một lần nữa. Ngày xưa các nhà Truyền giáo đến Việt Nam rao giảng Tin Mừng, các ngài không ngôn ngữ, không người thân quen. Giờ đây, chị em tôi cũng vậy. Nhưng dù với lí do gì đi chăng nữa, tôi thấy vui vì chị em tôi đã mang được niềm vui cho các sơ, không chỉ riêng cho các sơ mà thôi mà còn cả cho chúng tôi nữa.
Nói cho cùng, chị em tôi chẳng làm nên việc gì to tát nhưng đối với các sơ chúng tôi đã làm nên một việc lớn lao. Thật hạnh phúc khi chúng ta làm được một điều gì đó cho người khác. Khi chúng ta yêu thương và quan tâm đến một ai đó, chúng ta luôn muốn làm điều tốt cho họ và chị em tôi đã làm được điều đó. Thât vui phải không? Giờ tôi mới cảm nhận được một điều, những cái chạm vào tận sâu thẳm cõi lòng người, cái đó mới làm cho con người vui, hạnh phúc và được biến đổi.
Qua cái Tết này, tôi thấy vui và hạnh phúc, tôi cảm nhận được tình thương của Chúa dành cho tôi quá tuyệt vời. Mặc dù năm nay tôi không đón Tết với chị em trong Hội dòng, với gia đình, với những người thân quen. Nỗi buồn có đó nhưng tôi không cảm thấy cô đơn hay lạc lỏng. Tôi thấy vui khi được đi thăm gia đình cộng đồng người Viêt, được tham dự thánh lễ đón giao thừa với họ, được xem múa lân, pháo hoa, được nhận những bì lì xì màu đỏ....Vâng, đó chỉ là những cái vui bên ngoài nhưng sâu xa nhất tôi cảm nhận được tình thương và sự quan tâm của mọi người dành cho nhau. Qua họ, tôi cảm nhận được tình Chúa, tình người. Cuộc sống sẽ đẹp biết bao khi chúng ta biết trao cho nhau tình thương.
Phần tôi, tôi đã nhận tình yêu nhưng không từ Thiên Chúa dành cho tôi qua những người mà tôi gặp gỡ và tôi sẽ phải sống như thế nào để mang lại niềm vui đó cho những người sống xung quanh tôi. Tôi tạ ơn Chúa đã gửi những ân thân nhân để giúp đỡ chị em tôi và tôi cầu chúc cho tất cả những người đã giúp đỡ chị em tôi Một Năm Mới tràn đầy phước lộc của Chúa xuân, sức khỏe dồi dào, hạnh phúc, bình an và Một Năm Mới vạn sự như ý, gặt hái được nhiều thành công trong cuộc sống.