LỄ CHƯ THÁNH
Khải Huyền. 7: 2-4, 9-14; Tv. 23; I Gioan 3:1-3; Mátthêu 5:1-12 Tám mối phúc thật

TÁM MỐI PHÚC THẬT

Bài phúc âm hôm nay là phần khởi đầu bài Giảng trên núi. Câu mở đầu đã làm cho nhiều người suy nghĩ: bài giảng đó chú trọng về ai? Trước đó thánh Mátthêu nói là có đám đông ngủỏ̀i tủ̀ các vùng lân cận dồn về để nghe Chúa Giêsu. "Thấy đám đông, Đủ́c Giêsu lên núi. Ngủỏ̀i ngồi xuống, các môn đệ đến gần bên". Vậy "đám đông" đến đó để nghe Chúa Giêsu giảng dạy, hay Chúa Giêsu chú ý dạy các môn đệ?

Nhủng, bài giảng chú trọng về các môn đệ, hay đám đông thì chẳng khác gì cả. Trong bài giảng Chúa Giêsu gồm tất cả các môn đệ và đám đông theo nhủ thánh Máthêu viết sau đó cho cộng đoàn tín hủ̃u.Có thể là để mỏ̉ lỏ̀i mỏ̀i gọi nhủ̃ng ai đến để theo đủỏ̀ng lối Chúa Giêsu. Bỏ̉i thế, bài giảng chú trọng đến nhủ̃ng ai trong đám đông đã chịu phép rủ̉a, và nhủ̃ng ai nghe bài giảng qua lỏ̀i nói và đỏ̀i sống của cộng đoàn tín hủ̃u.

Cha Fred Craddock trong "Bài giảng suốt năm phụ̣ng vụ A" thêm vào "và nói vỏ́i các ngủỏ̀i theo Chúa Giêsu trủỏ́c mặt đám đông giúp tất cả mọi ngủỏ̀i ngay thật về họ và nhủ̃ng việc họ dấn thân vào. Giáo hội là một cộng đoàn, chủ́ không phải lả một số ngủỏ̀i ẩn dật riêng biệt. Các buổi họp mỏ̉ rộng và chú ý đến thế giỏ́i".

Các mối phúc thật không phải là một lối kitô hủ̃u diễn tả các điều răn. Các mối phúc đó là một cách giảng dạy của Khôn Ngoan, chú ý diễn tả hỏn là cấm đoán. Các mối phúc không dạy chúng ta về việc gì chúng ta phải làm để lên thiên đàng. Chúa Giêsu không dạy cho chúng ta nhủ̃ng điều theo nhân đủ́c, không bảo mọi ngủỏ̀i hãy nghèo khó về tâm hồn, hãy sầu khổ, hãy khiêm tốn, hãy thủỏng xót v.v... Nói cách khác, lỏ̀i dạy của Ngài tỏ lỏ̀i an ủi cho nhủ̃ng ai thật sụ̉ đang sống tâm hồn nghèo khó, thật sụ̉ đang sầu khổ, đang khiêm tốn v.v.. Hay, các lỏ̀i dạy đó là "phúc lành trong ngày cánh chung". Thính giả Chúa Giêsu là ngủỏ̀i Do thái. Họ không còn sống nỏi tù đày, nhủng họ là nô lệ nỏi quê hủỏng họ, dủỏ́i một đế quốc quỷ dủ̉. Lỏ̀i hủ́a củaThiên Chúa qua Chúa Giêsu sẽ đủọ̉c thụ̉c hiện, và Chúa Thánh Thần sẽ xuống tràn trề trên dân chúng (Is 61:1). Chính Chúa Giêsu sẽ thụ̉c hiện nhủ̃ng gì diễn tả trong các mối phúc. Lỏ̀i hủ́a về Triều Đại Thiên Chúa hiện ỏ̉ trong Chúa Giêsu và trong nhủ̃ng ngủỏ̀i Chúa Giêsu gọi là "có phúc" trong các mối phúc.

Lời đầu tiên trong các mối phúc diễn tả tâm hồn: dân chúng nghe Chúa Giêsu đủọ̉c cam đoan, và ngay cả đủọ̉c khen ngọ̉i. Mặc dù họ sầu khổ, đau đỏ́n, họ là nhủ̃ng ngủỏ̀i "có phúc". Họ không cần phải đọ̉i lỏ̀i khen ngọ̉i sau này, họ đã có phúc rồi. Họ là nhủ̃ng ngủỏ̀i nghèo khó, ngủỏ̀i không có tiền của trong xã hội. Đây là lần đầu tiên có ngủỏ̀i gọi họ là ngủỏ̀i "có phúc". Họ không phải là nhủ̃ng ngủỏ̀i mà ngủỏ̀i khác cho họ là ngủỏ̀i đủọ̉c "may mắn", hay khen ngọ̉i họ về hoàn cảnh hiện tại của họ nhủ Chúa Giêsu đã làm. Thiên Chúa đã ban ỏn cho dân chúng, và Chúa Giêsu nhận định ỏn huệ đó khi Ngài chúc phúc cho họ là nhủ̃ng ngủỏ̀i đang đủ́ng trủỏ́c mặt Ngài. Ngài nói lỏ̀i chúc phúc và nhủ̃ng ngủỏ̀i chung quanh Ngài lãnh nhận. "Phúc thay ai..."

Chúa Giêsu có dùng thì sai hay không? Ngài không có ý nói: không "đủọ̉c chúc phúc nhủ̃ng ai…", hay hỏn nủ̃a "sẽ đủọ̉c chúc phúc ai..."? Vậy thì tủỏng lai chẳng lẻ có ý nghĩa hỏn trong lỏ̀i chúc vì khi Chúa Giêsu nói vỏ́i dân chúng đang sống ngay trong nhủ̃ng hoàn cảnh đó, Chúa Giêsu gọi họ là: “ngủỏ̀i có phúc"? Dù cách nào đi nủ̃a, nhủ̃ng ngủỏ̀i quay về vỏ́i Chúa Giêsu, họ kinh nghiệm sầu khổ, và bị bách hại, đỏ̀i sống của họ vỏ́i Chúa Giêsu đủọ̉c "phúc thật". Điều đó không có nghĩa là các hoàn cảnh của họ đều ngay thật và công chính cho họ, hay là họ không thể chống lại sụ̉ dủ̉. Dù sao, nhủ̃ng ai tủỏng quan vỏ́i Chúa Giêsu chia sẻ đỏ̀i sống phúc thật là đỏ̀i sống của Chúa Giêsu. Chúa Giêsu là ngủỏ̀i có tâm hồn khó nghèo, thủỏng xót, khiêm tốn, trong sạch và xây dụ̉ng hoà bình. Chúng ta nhận thấy trong các mối phúc, Ngài diễn tả chính Ngài trủỏ́c tiên - Ngài đã hiện thể các mối phúc đó.

Hãy xét một cách khó hỏn: Lỏ̀i bình luận thủỏ̀ng nói ngay là các mối phúc nhấn mạnh thái độ của ngủỏ̀i không bạo động nhủ ngủỏ̀i bị vi phạm. Các mối phúc hình nhủ diễn tả ngủỏ̀i môn đệ "yếu ỏ́t" chỉ lãnh nhận nhủ̃ng gì đến cho họ. Họ không tỏ thái độ chống đối sụ̉ dử (thật ra họ là người "khiêm tốn" phải không?). Họ chỉ chỏ̀ đọ̉i phần thủỏ̉ng hủ́a hẹn trong tủỏng lai. Nhủng, Chúa Giêsu không kêu gọi nhủ̃ng ngủỏ̀i bị ngủỏ̀i khác vi phạm. Chúa Giêsu chúc phúc cho nhủ̃ng ngủỏ̀i vì theo Ngài mà bị đau khổ. "Phúc thay anh em vì Thầy mà bị ngủỏ̀i ta sỉ vả, bách hại và vu khống đủ điều xấu xa".

Giả sủ̉ các mối phúc không diễn tả các đủ́c tính khác của các môn đệ. Giả sủ̉ chúng ta nhìn vào các môn đệ là một đoàn ngủỏ̀i theo Chúa Kitô. Nhủ̃ng ngủỏ̀i theo đó nghèo khó, đặt hết tin tủỏ̉ng vào Thiên Chúa chủ́ không vào quyền uy của ngủỏ̀i phàm. Nhủ thế có thể là họ đã giàu sang theo nhãn quan của Chúa Giêsu, vì đỏ̀i sống họ ỏ̉ trong tay tốt lành, rất an toàn hỏn sụ̉ an toàn nào khác mà họ có thể tìm cho họ. Rồi, họ tin tủỏ̉ng và nhìn vào Thên Chúa, đủọ̉c đầy dẫy lòng ham muốn xem mọi sụ̉ ngay thật.

Trong bài dịch nói là "…ai khát khao nên ngủỏ̀i công chính". Bài dịch khác lại nói là "…ai khát khao sụ̉ công chính". Sau đó thì họ đủọ̉c tả là "bị bách hại vì sống công chính". Đấy là nhủ̃ng ngủỏ̀i mà Chúa Giêsu nói là họ đã đủọ̉c Nủỏ́c Trỏ̀i và họ ao ủỏ́c trông thấy sụ̉ công chính để trông thấy đỏ̀i sống phản ảnh thánh ý Thiên Chúa cho chúng ta và cho tất cả mọi ngủỏ̀i.

Nhủ̃ng ngủỏ̀i có "tâm hồn nghèo khó" không ngồi yên nhìn lên mây cao. Họ làm việc để mọi sụ̉ trỏ̉ nên công chính bằng cách tỏ cho ngủỏ̀i khác lòng thủỏng xót, xây dụ̉ng hòa bình, nhắm ngay mục đích "nhìn vào phần thủỏ̉ng", mặc dù bị bách hại họ vẫn kiên trì. Họ chính thật là nhủ̃ng ngủỏ̀i "quyết một lòng" không có chúa giả dối nào khác làm họ xao lãng đủỏ̀ng lối của họ.

Nói một cách khác, nếu chúng ta thật lòng nghe các mối phúc, chúng ta không cần đọc xa hỏn là phúc âm. Đó là tin mủ̀ng phúc âm cho chúng ta. Chúa Giêsu "Thiên Chúa ỏ̉ vỏ́i chúng ta" đã hiện thể trong các mối phúc đó, và đã sống toàn vẹn các mối phúc. Nhủ̃ng ai chấp nhận Chúa Giêsu và tin mủ̀ng Ngài đem đến, sẽ đủọ̉c thay đổi đỏ̀i sống, và sẽ đủọ̉c nhãn quan trong sáng hỏn. Và bây giỏ̀ họ trông thấy mọi sụ̉ vỏ́i quan niệm khác: họ sẽ sống trong tủỏng quan tín nhệm vào Thiên Chúa mà họ biết là một ngủỏ̀i cha muốn lập nên một cộng đoàn mỏ́i .

Nhủ̃ng môn đệ này có một thái độ hoàn toàn khác để nhìn thấy, và để sống vỏ́i nhau. Họ sống vỏ́i nhủ̃ng luật lệ khác gọi là Triều Đại Thiên Chúa. Là dân của Nủỏ́c Trỏ̀i họ dấn thân cho Nủỏ̀́c Trỏ̀i, và mỏ̀i gọi nhủ̃ng ngủỏ̀i khác vào Triều Đại đó sống dủỏ́i một Thiên Chúa yêu thủỏng. Vì đỏ̀i sống Chúa Giêsu đã ban cho họ, các mối phúc xây dụ̉ng, thêm quyền năng cho đỏ̀i sống của họ. Bỏ̉i thế, cũng nhủ Chúa Giêsu, họ sẽ kinh nghiệm sỉ vả và bách hại. Đỏ̀i sống của họ không tránh khỏi đau khổ, nhủng họ đủọ̉c tiếp tục có sủ́c mạnh bỏ̉i Đấng ̣đã tuyên xủng họ là nhủ̃ng ngủỏ̀i "có phúc", và phúc đó đủọ̉c giủ̃ bền vủ̃ng cho họ.

Chuyển ngữ: FX. Trọng Yên, OP



FEAST OF ALL SAINTS -
Rev. 7: 2-4, 9-14; Psalm 24; I John 3:1-3; Matthew 5:1-12


Today’s gospel passage is at the beginning of the Sermon on the Mount. The opening line has been a quandary for interpreters: to whom is the Sermon addressed? Previously Matthew told us a crowd from all the regions around had gathered to hear Jesus (4:23-25). "When Jesus saw the crowds, he went up the mountain and after he had sat down, his disciples came to him." Were the "crowds" there to hear his teaching, or did he only intend to instruct his disciples?

What difference does it make to whom his message was addressed: the crowd, or his disciples? By including both crowds and disciples in his opening to the Sermon Matthew, writing for the later community of believers, may be keeping the invitation open to whomever chose to come and follow Jesus’ way. The Sermon is thus directed to those already among the baptized and those who hear the Sermon through the words and lives of the believing community.

Fred Craddock, in "Preaching through the Christian Year: A" (Philadelphia: Trinity Press, 1992, p.100) adds, "And speaking to his followers in the presence of the crowds keeps all of them honest about who they are and where their commitments are. The church is a community, but not a ghetto; meetings are open to, and aware of, the world."

The Beatitudes are not a Christian version of the Commandments. They are a form of Wisdom teaching, meant to describe, rather than to proscribe. The Beatitudes don’t instruct us on what we must do to get into heaven. Jesus is not giving us ethical indicatives, asking people to become poor in spirit, mourning, meek, merciful etc. Rather, they offer consolation to those who are in fact poor, mourning, meek etc. They are, in other words, an "eschatological blessing." Jesus’ audience is the people of Israel; no longer exiled in a foreign land, but slaves in their own land by an evil empire. In Jesus, God’s promises are about to be fulfilled and the Spirit is to be poured out on the people (Isaiah 61:1). Jesus himself fulfills the characteristics described in the Beatitudes. The promised reign of God is present in him and in those he declares "blessed" in the Beatitudes.

The first word of the beatitudes lays out their spirit; the people Jesus is addressing are being assured, even congratulated. Despite their pain and suffering, they are already "blessed." They don’t have to wait for some future congratulatory judgment, they have it already. These are the poor, the "no-accounts" of society. This is the first time anyone has ever called them "blessed." These are not the kind of people whom their contemporaries would consider "fortunate," or congratulate for their current state, the way Jesus is doing. God has gifted a people and Jesus affirms that gift when he blesses those before him. He says the blessing and those around him are the recipients of this blessing, "Blessed are they who...."

Did Jesus confuse his tenses? Did he mean to say, not "Blessed are they...," but rather, "Blessed will they be..."? Wouldn’t the future tense make more sense for reward because he is speaking to people who are presently in dire straits? He calls them "blessed." Somehow those who have turned to Jesus, though they experience suffering and even persecution, their life with Jesus is "blessed." That doesn’t mean things are right or just for them, or that evil should not be struggled against. Yet, those linked to Jesus share in the very life of blessedness that was his. He is the one who was poor in spirit, merciful, meek, single hearted and a peacemaker. One notices in these beatitudes that Jesus is first of all describing himself--- he enfleshes the beatitudes.

Let’s make this harder. The argument is often leveled that the beatitudes reinforce a passive and even a victim-mentality. They seem to describe "milk toast" disciples who simply take what comes their way, and offer no resistance to evil done them (after all they are "meek" aren’t they?). They are just holding out for some future promised reward. But Jesus is not calling people to be victims. He is blessing those who follow him and, as a consequence, suffer. "Blessed are you when they insult you and persecute you and utter every kind of evil against you falsely because of me."

Suppose the beatitudes don’t describe virtues of different types of disciples. Suppose, instead, we look at them as a unit, as descriptions of the follower of Christ. This follower, the poor one, has placed confidence and trust in God and not in any human power. Such a person would be already rich in Jesus’ eyes, for that one’s life is in good hands, more secure than any other security they might try to provide for themselves. Then, the one trusting and looking to God, is filled with a burning desire to see things right.

The translation from our Lectionary is, "...who hunger and thirst for holiness." However, another translation has it, "...who hunger and thirst for righteousness." Later they are described as "persecuted for holiness (righteousness) sake." These are people, Jesus says, who have the reign of God already and have a passion to see things set right, to see life here reflecting God’s will for us and all people.

These "poor in spirit" are not sitting on their hands looking to the clouds. They are working to set things right by showing others mercy, making peace, staying fixed with "their eye on the prize," despite the persecutions they must endure. They truly are "single hearted," having no false gods to distract them from their course.

In some ways, if we really heard the Beatitudes we would need to read no further in the gospels. They convey the whole gospel message for us. Jesus, "God with us," has enfleshed these beatitudes, and lived them to the fullness. Those who accept him and his message have their lives transformed and their vision cleared. Now they see things in another perspective; they live in a trusting relationship to a God they know to be a loving parent who wants to establish a new human community among them.

These disciples have a completely different way of seeing and living with one another; they live under a very different rule called, the reign of God. As citizens of this reign they dedicate themselves to it and invite others into the same reign, under the same loving God. Because of Jesus’ life given for them, the beatitudes shape and empower their way of life. Thus, like him, they experience insults and persecution. Their lives are not free of pain; but their strength to continue comes from the one who has declared them already "blessed" and holds their present blessedness secure for them.