Kiến vàng lê la khắp nơi quen thuộc kiếm ăn hàng ngày. Năm nay khan hiếm thực phẩm. Suốt mùa hè vất vả, ngày đủ, ngày thiếu, không đủ ăn lấy chi dự trữ chuẩn bị cho mùa đông lạnh giá. Thiếu ăn mùa hè sẽ lạnh giá mùa đông. Kinh nghiệm truyền kiếp này kiến nào cũng biết, cũng được truyền thụ vì thế mùa hè kiến lớn nhỏ, già trẻ, mạnh yếu đều bò ra khỏi tổ kiếm ăn, ăn càng nhiều càng lợi chống lạnh mùa đông.

May mắn trên đường về, lại gần tổ, gạo ở đâu ra nhiều thế, toàn gạo trắng thơm bắt mắt. Kiến cố tha về tổ vài ba hạt gạo trắng ngần. Những hạt gạo to kia mang lại hy vọng, xoá tan mối lo giá rét mùa đông. Móng chân kiến bám chặt hạt gạo, miệng cắn cứng vào đầu hạt gạo và bắt đầu bò giật lùi, giật lùi về phía tổ. Xong một hạt, kiến nhìn thắng lợi vừa thu được, lòng rộn vui. Kiến tự khen mình, hạt gạo lớn thế mà tha về được kể ra sức khoẻ cũng còn tốt. Một hạt gạo trắng đẹp đủ sống cả tuần lễ. Nghỉ mệt cho lại sức, kiến lại mau mắn hướng về nơi có hạt gạo vung vãi trên đường. Cuối cùng kiến cũng tha được đủ số gạo tích trữ cho mùa đông. Đủ thực phẩm cần dùng nhưng chưa đủ cho lòng tham. Ngày hôm sau kiến lại bò ra tiếp tục tha gạo. Tin lành đồn vừa xa vừa nhanh. Cả vùng đất quanh đó toàn là kiến, con nào cũng bận rộn, khuân vác, kéo ngược kéo xuôi lôi về tổ những hạt gạo. Nhìn cảnh vật chung quanh, mọi cánh hoa, ngọn cỏ đều có vết chân kiến bò qua, chúng vừa tàn vừa héo, vừa dập trông thảm hại như cảnh bị tàn phá sau chiến tranh.

Thời tiết năm nay hơi lạ. Mưa đầu đông, nước chảy trên mặt đất tạo nên tiếng sàn sạt pha lẫn tiếng nỉ non của lũ ve tạo nên bản nhạc buồn. Tiếng róc rách nước chui qua kẽ nẻ trên đất gây cảm tưởng nước đang tìm kiếm, lan dần đến khắp nơi sâu trong lòng đất. Kiến dấu mình trong tổ nghe tiếng nước xoáy bào mặt đất. Kiến iên tâm vững dạ vì có dư lương thực cho mùa đông còn lo gì nữa.

Bất an xuất hiện lúc nào không biết vì suốt đêm qua mưa rỉ rả, mưa không dứt, kiến bắt đầu lo lắng vì sớm muộn gì nước cũng sẽ vào tổ. Kiến sẽ không chết vì nước ngập nhưng phải ăn gạo hôi. Liếc mắt nhìn những hạt gạo trắng ngần, thơm mùi lúa mới bị hôi mốc mà thấy tiếc. Tiếc cho hạt gạo ngon không giữ được. Tiếc cho công lao vất vả lôi kéo hạt gạo xuống tổ. Biết vậy nhưng làm thế nào bây giờ. Quả đúng như dự đoán, nước đang từ từ xuất hiện, cái ẩm thấp xuất hiện, hơi lạnh đang tiến vào thấm nhập từ lòng đất toả ra. Sáng hôm sau nước đang rỉ vào tổ. Chạy đầu nào cũng có nước xuất hiện. Chạy tới, chạy lui tìm chỗ khô ráo nhưng không thấy chỗ nào an toàn. Mệt lả, kiến gục đầu xuống hạt gạo định nghỉ một lát nhưng rồi thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy, hạt gạo bắt đầu thấm mước. Cặp mắt kiến lờ đờ nhìn hạt gạo thương tiếc nhưng không thể giúp gì được, miếng ăn ngon đang bị nước xơi trước. í nghĩ nước là kẻ cướp xuất hiện trong đầu, nó không vất vả cõng vác gạo, không mất công đào xới, chỉ bỏ ra chút công tìm kiếm, kiếm được là xơi trước không kể công lao vất vả của kẻ khác. Công lí ở đâu?

Nước càng ngày càng nhiều. Những hạt gạo bị nước làm cho phình lên, chúng nổi lên theo mức nước. Giờ đây kiến trở thành tên tù của lòng tham. Thế mới thấm câu tham thì khốn. Gạo bịt hết hai đầu, các hang, ngóc ngách đều bị hạt gạo che bít kín, không còn lối thoát thân. Những hạt gạo nổi trên nước, nước vào hang càng nhiều càng đẩy chúng nổi lên cao bịt hết lối, hết hạt này tiếp theo hạt khác, bịt trọn vẹn các hang hốc trong hang kiến, hạt này nối tiếp theo hạt khác, cứ thế lần lượt xếp hàng trong hang kiến. Chúng bít kín đến độ kiến không còn bao nhiêu khoảng trống để xoay sở. Những chỗ trống thì lại đầy nước. Làm thế nào bây giờ. Muốn thoát thân chỉ còn hai cách. Một là đào con đường mới lên khỏi mặt đất hai là cắn nát những hạt gạo. Ngoài ra còn cách lười, không thoát hiểm nằm lì sâu dưới lòng đất ngủ vùi, khi nào hết nước sẽ tính. Dù nghĩ thế nhưng kiến không iên tâm, thắc mắc liệu nước rút lui các hạt gạo có rơi xuống hay vẫn bít kín hang. Nằm không iên Kiến cắn thử đất, đất ướt nhưng không phải dễ ăn, nó dính răng, dính chân lại không có chỗ thải ra nên đất cắn từ chỗ này lại lấp chỗ khác. Đào chỗ này, lấp chỗ nọ vì không có nơi thải đất nên đây không phải là biện pháp tốt. Hơn nữa đất pha cát cắn phải hạt cát chối răng, ê cả hàm. Kiến biết tuổi già đã đến, răng đã yếu, chân đã mỏi nhưng nghĩ đến những hạt gạo trắng thơm lại cố sức. Kiến nghĩ đến cách cắn những hạt gạo. Ngồi iên định hướng. Con đường nào ngắn nhất dẫn kiến ra khỏi mặt đất. Tính tới, tính lui, suy nghĩ chín chắn kiến thấy tiếc. Biết vậy lúc trời đổ mưa lên nằm gần mặt đất bây giờ có phải bớt khổ biết bao. Rõ ràng mình hại mình. Thứ nhất là đào hang sâu trong lòng đất tránh khí nóng mùa hè, khí lạnh mùa đông. Thứ hai tham lam công quá nhiều gạo nên giờ mới thấy khổ. Than thân trách phận mãi cũng không tới đâu, kiến uể oải đi cắn hạt gạo để tìm lối ra. Sớm muộn gì cũng phải tìm lối ra vì các hạt gạo bịt kín lối ra. Ngay cả chờ đợi cho nước cạn đi các hạt gạo ngấm nước, thối chịu sao nổi mùi thối rữa, đã ăn không được lại còn chịu khổ. Không còn chọn lựa nào khác hơn là tự cứu.

Trời ơi, gạo gì mà kì thế này. Kiến la hoảng. Mùi vị đúng là gạo nhưng khi cắn vào thì không phải cắn vào gạo mà là chất nhựa, chất mủ caosu biến chế, tạo thành hình thù hạt gạo. Hoá ra là những hạt gạo giả. Kiến lắc đầu suy nghĩ, hai cái râu cứ nhích lên, nhích xuống ra chiều đăm chiêu thắc mắc không hiểu sao lại có gạo giả hả trời. Xã hội gì kì vậy, không còn thiếu thứ gì mà không làm giả, làm giả cả hạt gạo như thế có giết người ta không chứ. Gạo giả, gặp nước nổi lềnh bềnh. Đơn giản thế mà cả tuần nay kiến không nhận ra, cứ tiếc xót hạt gạo trông đều đặn, mịn mà, bắt mắt thì ra của giả bao giờ cũng tinh xảo, bắt mắt đến độ mắt nhìn không ra, nhận không được. Kiến nghĩ bụng trận lụt này khối kẻ xuống nước không chìm vì ăn gạo giả, nổi lềnh bềnh. Trong bụng chứa nguyên một trái bong bóng gạo giả thì chìm sao nổi. Sống sót nhờ ăn gạo nilon.

Kiến cắn hết hạt gạo này lại thấy hạt gạo khác xuất hiện. Ánh sáng xem ra còn xa vời vợi, biết còn bao nhiêu hạt gạo nữa mới hết. Ngày qua ngày cắn hạt gạo nhả ra, hai bên thái dương mỏi nhừ vì mải miết cắn hạt gạo. Mủn gạo phía dưới chân đã cao, ngập gần đến hạt gạo trên cao, làm thế nào bây giờ cho hết được những mủn gạo cắn nát. nhựa pha lẫn hoá chất làm gạo giả gặp nước thối chịu không thấu nhưng không có lối thoát. Càng chịu cảnh hôi thối kiến càng thấm câu: tham thì thâm.

Lm Vũđình Tường
TiengChuong.org