Chúa Nhật III PHỤC SINH, năm A
Lc 24, 13-25

GẶP CHÚA PHỤC SINH

Chúa Giêsu đã qui tụ các môn đệ và dạy dỗ, uốn nắn các ngài. Các môn đệ sau ba năm theo Chúa, cứ tưởng rằng Thầy Giêsu sẽ thiết lập một Vương Quốc trần thế, sẽ khôi phục lại Vương Quốc Israen, Ngài sẽ lên làm vua, các môn đệ sẽ được chia chác nhau ghế ngồi trong tổ chức Nước trần của Chúa Giêsu. Tư tưởng, suy nghĩ, ý hướng ấy vẫn làm cho các môn đệ không sao hiểu nổi việc cứu thế của Chúa Giêsu. Do đó, khi Chúa Giêsu bị bắt, bị giam cầm, bị kết án tử và bị các Thượng tế, Kỳ mục và giới lãnh đạo tôn giáo của dân Do Thái đóng đanh Ngài vào Thập giá, rồi Ngài bị chôn cất trong mồ, các môn đệ hết sức hoang mang, hoảng hốt, tưởng rằng Thầy mình đã chết luôn…

Tâm trạng của các môn đệ lúc đó là như thế ! Tuy nhiên, các môn đệ cũng còn hy vọng, nhưng hết sức băn khoăn, biết đâu Thầy của mình đã sống lại thật như nhiều lần Ngài đã loan báo với các môn đệ ! Quả thực, sáng sớm tờ mờ ngày thứ nhất trong tuần có mấy người phụ nữ, đem hương liệu tới mộ Chúa, nhưng họ rất đỗi ngạc nhiên,lo âu vì xác Chúa Giêsu không còn ở trong mộ,họ đã thấy thiên thần hiện ra báo với họ là Chúa đã sống lại…Và chính Chúa phục sinh đã gặp họ, dặn họ về báo lại với các môn đệ Chúa đã sống lại, các ngài về Galilê để gặp Chúa. Những điều các người phụ nữ loan báo làm cho các môn đệ của Chúa băn khoăn suy nghĩ. Ở đây, chúng ta nhận ra trường hợp của hai môn đệ trên đường Emmau mà Tin Mừng của thánh Luca trong trích đoạn này tường thuật lại. Hai môn đệ này đang hoang mang không hiểu sự việc thực hư như thế nào ! Thôi thì hai ông tạm rời Giêrusalem để trở về quê làm nghề cũ của mình, rồi sau này sẽ hay, nhưng trên đường về làng Emau, Chúa phục sinh hiện ra, đồng hành với hai ông và trò chuyện với hai ông.Nhưng hai môn đệ này vẫn chưa nhận ra Chúa Giêsu sống lại, họ tưởng là người bộ hành nào đó cùng đi với họ về làng Emmau.Câu chuyện trên đường xoay quanh về con người Giêsu Nadaret và Chúa phục sinh giải thích Thánh Kinh cho họ, nhưng mắt họ chưa mở, lòng họ chưa sẵn sàng nhận ra Chúa phục sinh và rồi,chiều đến hai ông đã nài nỉ Chúa Giêsu vào quán trọ ăn cơm và tiếp tục trò chuyện. Với những cử chỉ quen thuộc như cầm lấy bánh, đọc lời chúc tụng, bẻ ra, trao cho hai ông, lúc ấy hai ông mới nhận ra Ngài. Mắt các ông mở ra, các ông nhận ra Chúa Giêsu sống lại, nhưng vừa nhận ra Chúa phục sinh đã biến mất. Các họ vui mừng, phấn khởi, hân hoan, quay lại Giêrusalem để nói với các bạn khác biết : Chúa Giêsu đã sống lại thật rồi.

Các môn đệ về làng Emmau với tâm trạng hỗn mang, lo lắng, hoang mang, mãi đến lúc nhận ra Chúa sống lại, hai ông mới vui mừng, mới hết bồn chồn âu lo. Tâm trạng của hai môn đệ trên đường Emmau có lẽ cũng là tâm trạng của mỗi người ở muôn thời bởi vì chúng ta đã theo Chúa, đã làm con Chúa qua bí tích rửa tội, lớn lên trong đời sống hằng ngày có thể chúng ta đã gặp biết bao thử thách, chán chường của cuộc sống, chúng ta đâm ra thất vọng bởi vì chúng ta mong ước điều chúng ta ước mong, chúng ta xin điều chúng ta muốn, chúng ta cầu nguyện hoài nhưng rồi đợi hoài, đợi mãi hầu như Chúa vẫn chưa nhận lời.Tâm trạng của chúng ta có những lúc cũng như hai môn đệ trên đường Emmau :” Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Israen. Hơn nữa, những việc ấy xảy ra đến nay là ngày thứ ba rồi “. Vâng, hai môn đệ không đủ kiên nhẫn vì đến ngày thứ ba họ đâm ra chán nản, thất vọng, họ định tâm bỏ cuộc, trở về quê cũ để làm nghề cũ kiếm tiền…Con người, hay nói đúng hơn, sát hơn, chúng ta nhiều khi cũng rơi vào tình trạng như hai môn đệ trên đường Emmau, chúng ta đã chờ hai, ba ngày hoặc ba, bốn tuần, hai ba tháng,hay hai ba năm nhưng những ước nguyện của chúng ta vẫn không thành sự thật.Chúng ta hoang mang phàn nàn, kêu trách Chúa, có khi chúng ta cả gan bỏ cả Chúa nữa.

Tuy nhiên, chúng ta luôn phải kiên nhẫn vì Chúa là Đấng trung thành. Như hai môn đệ trên đường Emmau, chúng ta hãy nài nỉ Chúa :” Xin Ngài ở lại với chúng con vì trời đã về chiều và trời đã tối “. Xin Chúa ở lại với chúng ta trong cuộc hành trình đức tin đầy chông gai, khó khăn này. Xin Chúa ở lại với chúng ta trong đời sống, trong thế giới đầy phức tạp và nhiều thử thách chông gai.Xin Chúa ở lại với chúng ta để Chúa hướng dẫn, soi đường chúng ta đi trong bình an và hạnh phúc.

Christophe Husson đã viết :” Cuộc hiện ra của Đức Kitô trên đường chứng minh rằng, tử đây, Người là Đấng Hằng Sống và đã khải hoàn ra khỏi mộ. Người không tự áp đặt mình trước các bạn của Người, mà chỉ đến gặp họ ở điểm, ở mức họ đang sống niềm tin của họ, nhằm khích lệ và cho họ cơ hội vô giá để hồi sinh với niềm hy vọng.” Dọc đường khi Người nói chuyện với chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao ? “.Để cho nỗi thất vọng và chán chường nhường chỗ cho sự đổi mới, các môn đệ phải trường kỳ làm những chứng nhân độc đáo của Đức Kitô trong mầu nhiệm chết và sống lại của Người.Cuối cùng, chẳng phải đây là điểm hình thành vận mệnh của chúng ta hay sao ?

Lạy Chúa phục sinh, xin ban thêm đức tin cho chúng con để chúng con biết nhạy cảm nhận ra Chúa trong mọi biến cố và dấu chỉ của cuộc đời, của thế giới và của những sự việc xẩy ra chung quanh hằng ngày.Amen.

GỢI Ý ĐỂ CHIA SẺ :

1.Tâm trạng của hai môn đệ trên đường Emmau ?
2.Chúa phục sinh đã nói gì với hai môn đệ Emmau ?
3.Tại sao hai môn đệ chưa nhân ra Chúa phục sinh ?
4.Nhận ra Chúa phục sinh, hai môn đệ thế nào ?
5.Có lúc nào chúng ta cũng có tâm trạng giống như hai môn đệ Emmau ?