Lúc 9h30 tối thứ Ba 24 tháng 12, 2013, Đức Thánh Cha Phanxicô đã cử hành thánh lễ Vọng Giáng Sinh đầu tiên với tư cách người Kế Vị Thánh Phêrô.
Dưới đây là bài giảng của ngài trong thánh lễ:
1. " Dân tộc bước đi trong tăm tối đã thấy xuất hiện luồng sáng lớn" (Is 9:1)
Lời tiên tri này của Isaiah không ngừng làm thổn thức con tim chúng ta, đặc biệt khi chúng ta nghe công bố lời ấy trong phụng vụ Đêm Giáng Sinh. Đây không chỉ là một cảm xúc. Nó lay động chúng ta bởi vì nó nói lên thực tại sâu sắc về chúng ta – đó là một dân tộc đang tiến bước; và về tất cả những gì xung quanh chúng ta - và cả trong chúng ta nữa – đó là bóng tối và ánh sáng. Trong đêm nay, khi bóng tối vẫn đè nặng trên thế giới, đã diễn ra một sự kiện luôn luôn làm kinh ngạc chúng ta: dân tộc bước đi trong tăm tối đã thấy xuất hiện luồng sáng lớn. Một ánh sáng làm cho chúng ta phải suy tư về mầu nhiệm này: mầu nhiệm của bước đi và nhìn thấy.
Bước đi. Động từ này làm cho chúng ta suy nghĩ về quá trình lịch sử, đó là cuộc hành trình dài, là lịch sử ơn cứu độ, khởi đi với Abraham, tổ phụ của chúng ta trong đức tin, là người mà một ngày kia Chúa đã kêu gọi ông ra đi, rời khỏi đất nước mình để tiến về miền đất hứa mà Ngài sẽ chỉ cho ông. Kể từ đó, căn tính Kitô hữu của chúng ta đã luôn luôn là một dân tộc đang hành hương về miền đất hứa. Lịch sử này đã luôn luôn được Chúa đồng hành! Ngài luôn trung thành với giao ước và những lời hứa của mình. "Thiên Chúa là ánh sáng, và trong Ngài chẳng hề có sự tối tăm nào cả" (1 Ga 1:5). Tuy nhiên, trên một phần của dân tộc luôn có những thời khắc của cả ánh sáng lẫn bóng tối, lòng trung thành lẫn sự bất trung, sự vâng lời, và những cuộc nổi loạn; những khoảng khắc của một người hành hương và những thời gian của một người trôi dạt.
Lịch sử cá nhân của mỗi người chúng ta cũng vậy, có cả những khoảnh khắc tươi sáng lẫn những thời điểm chập chùng tối tăm, cả ánh sáng lẫn bóng tối. Nếu chúng ta yêu mến Thiên Chúa và anh chị em của chúng ta, chúng ta đi trong ánh sáng, nhưng nếu con tim chúng ta đóng lại, nếu chúng ta bị chi phối bởi niềm tự hào, sự lừa dối, vụ lợi, thì khi đó màn đêm buông xuống trong chúng ta và xung quanh chúng ta. "Thánh Gioan Tông Đồ viết: bất cứ ai ghét anh em mình thì đang trong bóng tối, người ấy bước đi trong bóng tối, và không biết con đường nào để đi, bởi vì bóng tối đã làm mù mắt người ấy" (1 Ga 2:11).
2. Đêm nay lời loan báo của Thánh Tông Đồ vang lên như sự bùng nổ của ánh sáng huy hoàng: "Ân sủng của Thiên Chúa đã được mạc khải, và làm cho ơn cứu rỗi nên một khả thể cho toàn thể nhân loại" ( Tit 2:11).
Ân sủng đã được mạc khải trong thế giới của chúng ta là Chúa Giêsu, được sinh hạ bởi Đức Trinh Nữ Maria. Ngài là người thật và là Thiên Chúa thật. Ngài đã đi vào lịch sử của chúng ta, đã chia sẻ cuộc hành trình của chúng ta. Ngài đã đến để giải thoát chúng ta khỏi bóng tối và ban cho chúng ta ánh sáng. Nơi Ngài, Thiên Chúa mạc khải cho chúng ta ân sủng, lòng thương xót và tình yêu dịu dàng của Chúa Cha: Chúa Giêsu là tình yêu nhập thể. Ngài không chỉ đơn giản là một thầy dạy về trí tuệ, Ngài không phải là một lý tưởng cao vời mà chúng ta cố gắng vươn tới trong khi biết rằng chúng ta vô phương đạt đến gần lý tưởng ấy. Ngài là ý nghĩa của cuộc sống và lịch sử, là người dựng lều đóng trại giữa chúng ta.
3. Các mục đồng là những người đầu tiên nhìn thấy "lều" này, và nhận được tin báo Chúa Giêsu giáng sinh. Họ là những người đầu tiên bởi vì họ là những người sau rốt, những kẻ bị bỏ rơi. Và họ là những người đầu tiên bởi vì họ đã tỉnh táo, đã tỉnh thức trong đêm trong khi bảo vệ đàn gia súc của họ. Cùng với họ, chúng ta hãy dừng lại trước Hài Nhi, chúng ta hãy ngưng lại trong im lặng. Cùng với họ, chúng ta hãy cảm tạ Chúa vì đã ban Chúa Giêsu cho chúng ta, và với họ chúng ta hãy cất lên từ sâu thẳm tâm hồn chúng ta những lời ca khen lòng trung tín của Ngài: Chúng ta chúc tụng Chúa là Thiên Chúa cực cao cực trọng, Đấng đã hạ mình vì ơn ích của chúng ta. Chúa vĩ đại dường bao, đã làm mình nhỏ lại, Chúa cao sang biết bao nhưng đã hạ mình nghèo khó, Chúa quyền phép vô cùng nhưng đã hạ mình thành hài nhi dễ bị tổn thương.
Đêm nay chúng ta hãy chia sẻ niềm vui của Tin Mừng: đó là Thiên Chúa yêu thương chúng ta, Ngài đã yêu thương chúng ta đến nỗi đã ban Con Một của Ngài để chúng ta là anh em với nhau, là ánh sáng trong bóng tối của chúng ta. Chúa lặp đi lặp lại với chúng ta: " Đừng sợ ! " (Lc 2:10). Và tôi cũng xin được nhắc lại: Đừng sợ! Cha của chúng ta rất kiên nhẫn, Ngài yêu thương chúng ta, và ban Chúa Giêsu cho chúng ta để hướng dẫn chúng ta trên con đường dẫn đến miền đất hứa. Chúa Giêsu là ánh sáng xua tan bóng tối. Ngài là hòa bình của chúng ta. Amen.
Dưới đây là bài giảng của ngài trong thánh lễ:
1. " Dân tộc bước đi trong tăm tối đã thấy xuất hiện luồng sáng lớn" (Is 9:1)
Lời tiên tri này của Isaiah không ngừng làm thổn thức con tim chúng ta, đặc biệt khi chúng ta nghe công bố lời ấy trong phụng vụ Đêm Giáng Sinh. Đây không chỉ là một cảm xúc. Nó lay động chúng ta bởi vì nó nói lên thực tại sâu sắc về chúng ta – đó là một dân tộc đang tiến bước; và về tất cả những gì xung quanh chúng ta - và cả trong chúng ta nữa – đó là bóng tối và ánh sáng. Trong đêm nay, khi bóng tối vẫn đè nặng trên thế giới, đã diễn ra một sự kiện luôn luôn làm kinh ngạc chúng ta: dân tộc bước đi trong tăm tối đã thấy xuất hiện luồng sáng lớn. Một ánh sáng làm cho chúng ta phải suy tư về mầu nhiệm này: mầu nhiệm của bước đi và nhìn thấy.
Bước đi. Động từ này làm cho chúng ta suy nghĩ về quá trình lịch sử, đó là cuộc hành trình dài, là lịch sử ơn cứu độ, khởi đi với Abraham, tổ phụ của chúng ta trong đức tin, là người mà một ngày kia Chúa đã kêu gọi ông ra đi, rời khỏi đất nước mình để tiến về miền đất hứa mà Ngài sẽ chỉ cho ông. Kể từ đó, căn tính Kitô hữu của chúng ta đã luôn luôn là một dân tộc đang hành hương về miền đất hứa. Lịch sử này đã luôn luôn được Chúa đồng hành! Ngài luôn trung thành với giao ước và những lời hứa của mình. "Thiên Chúa là ánh sáng, và trong Ngài chẳng hề có sự tối tăm nào cả" (1 Ga 1:5). Tuy nhiên, trên một phần của dân tộc luôn có những thời khắc của cả ánh sáng lẫn bóng tối, lòng trung thành lẫn sự bất trung, sự vâng lời, và những cuộc nổi loạn; những khoảng khắc của một người hành hương và những thời gian của một người trôi dạt.
Lịch sử cá nhân của mỗi người chúng ta cũng vậy, có cả những khoảnh khắc tươi sáng lẫn những thời điểm chập chùng tối tăm, cả ánh sáng lẫn bóng tối. Nếu chúng ta yêu mến Thiên Chúa và anh chị em của chúng ta, chúng ta đi trong ánh sáng, nhưng nếu con tim chúng ta đóng lại, nếu chúng ta bị chi phối bởi niềm tự hào, sự lừa dối, vụ lợi, thì khi đó màn đêm buông xuống trong chúng ta và xung quanh chúng ta. "Thánh Gioan Tông Đồ viết: bất cứ ai ghét anh em mình thì đang trong bóng tối, người ấy bước đi trong bóng tối, và không biết con đường nào để đi, bởi vì bóng tối đã làm mù mắt người ấy" (1 Ga 2:11).
2. Đêm nay lời loan báo của Thánh Tông Đồ vang lên như sự bùng nổ của ánh sáng huy hoàng: "Ân sủng của Thiên Chúa đã được mạc khải, và làm cho ơn cứu rỗi nên một khả thể cho toàn thể nhân loại" ( Tit 2:11).
Ân sủng đã được mạc khải trong thế giới của chúng ta là Chúa Giêsu, được sinh hạ bởi Đức Trinh Nữ Maria. Ngài là người thật và là Thiên Chúa thật. Ngài đã đi vào lịch sử của chúng ta, đã chia sẻ cuộc hành trình của chúng ta. Ngài đã đến để giải thoát chúng ta khỏi bóng tối và ban cho chúng ta ánh sáng. Nơi Ngài, Thiên Chúa mạc khải cho chúng ta ân sủng, lòng thương xót và tình yêu dịu dàng của Chúa Cha: Chúa Giêsu là tình yêu nhập thể. Ngài không chỉ đơn giản là một thầy dạy về trí tuệ, Ngài không phải là một lý tưởng cao vời mà chúng ta cố gắng vươn tới trong khi biết rằng chúng ta vô phương đạt đến gần lý tưởng ấy. Ngài là ý nghĩa của cuộc sống và lịch sử, là người dựng lều đóng trại giữa chúng ta.
3. Các mục đồng là những người đầu tiên nhìn thấy "lều" này, và nhận được tin báo Chúa Giêsu giáng sinh. Họ là những người đầu tiên bởi vì họ là những người sau rốt, những kẻ bị bỏ rơi. Và họ là những người đầu tiên bởi vì họ đã tỉnh táo, đã tỉnh thức trong đêm trong khi bảo vệ đàn gia súc của họ. Cùng với họ, chúng ta hãy dừng lại trước Hài Nhi, chúng ta hãy ngưng lại trong im lặng. Cùng với họ, chúng ta hãy cảm tạ Chúa vì đã ban Chúa Giêsu cho chúng ta, và với họ chúng ta hãy cất lên từ sâu thẳm tâm hồn chúng ta những lời ca khen lòng trung tín của Ngài: Chúng ta chúc tụng Chúa là Thiên Chúa cực cao cực trọng, Đấng đã hạ mình vì ơn ích của chúng ta. Chúa vĩ đại dường bao, đã làm mình nhỏ lại, Chúa cao sang biết bao nhưng đã hạ mình nghèo khó, Chúa quyền phép vô cùng nhưng đã hạ mình thành hài nhi dễ bị tổn thương.
Đêm nay chúng ta hãy chia sẻ niềm vui của Tin Mừng: đó là Thiên Chúa yêu thương chúng ta, Ngài đã yêu thương chúng ta đến nỗi đã ban Con Một của Ngài để chúng ta là anh em với nhau, là ánh sáng trong bóng tối của chúng ta. Chúa lặp đi lặp lại với chúng ta: " Đừng sợ ! " (Lc 2:10). Và tôi cũng xin được nhắc lại: Đừng sợ! Cha của chúng ta rất kiên nhẫn, Ngài yêu thương chúng ta, và ban Chúa Giêsu cho chúng ta để hướng dẫn chúng ta trên con đường dẫn đến miền đất hứa. Chúa Giêsu là ánh sáng xua tan bóng tối. Ngài là hòa bình của chúng ta. Amen.