Đức Thánh Cha Phanxicô

Trong thánh lễ sáng thứ năm, Đức Thánh Cha suy niệm về sự kỳ diệu và an ủi

VATICAN, ngày 4 tháng 4, 2013 (Zenit.org) – Đức Thánh Cha Phanxicô dâng thánh lễ ngày thứ năm như thường lệ tại Domus Sanctae Marthae, ngài suy niệm về bài Phúc Âm theo thánh Luca về sự bình an, ngài nói đó là một quà tặng “không được bán và chúng ta không mua được."

Ngài nói các môn đệ đã thấy người què được Chúa Giêsu chữa lành và họ đã thấy được Chúa Giêsu, “họ đã hết sức sửng sốt, không phải vì điên rồ; nhưng vì họ đã hết sức ngạc nhiên và thán phục."

Nhưng thán phục như thế nào? Đức Thánh Cha nói: “Đây là một cái gì làm cho chúng ta phải sửng sốt vì vui sướng: hay thật, thật là hay. Đây không chỉ là một sự hăng hái giản dị: ngay cả những khán giả trong sân vận động cũng bị kích động về toán cầu thủ mình ưa thích. Không, đây không phải là một sự hăng say, mà là một cái gì thâm thúy hơn: đó là sự diệu kỳ đã xẩy đến khi chúng ta thấy mình được ở gần bên Chúa Giêsu."

Đức Thánh Cha giải thích: sự ngạc nhiên này, là khởi đầu của trạng thái thông thường của Kitô hữu.” Ngài ghi nhận, chắc chắn chúng ta không thể sống mãi mãi trong sự kinh ngạc, nhưng tình trạng này là khởi đầu “đánh dấu sự an ủi cho tâm hồn và tâm linh.” Thực vậy, tình trạng của một Kitô hữu phải là một sự an ủi về tâm linh, bất kể đến các vấn đề khó khăn, đau đớn và bệnh tật.

Đức Thánh Cha nói: "Bước cuối cùng của sự an ủi là bình an: chúng ta bắt đầu bằng sự kinh ngạc, vì sự kỳ diệu của niềm an ủi này là bình an.” Các Kitô hữu, ngay khi trong các thử thách đau đớn nhất, không bao giờ đánh mất “sự bình an và sự hiện diện của Chúa Giêsu” và “với một chút cố gắng”, chúng ta có thể nói với Chúa: “Lạy Chúa, xin ban cho con ân sủng này là dấu chỉ của việc gặp gỡ Chúa: một niềm an ủi về tâm linh”; và trên hết, ngài nhấn mạnh: “đừng bao giờ đánh mất sự bình an.” Chúng ta ngắm nhìn Chúa, chịu đau đớn trên Thánh Giá, nhưng không mất bình an. Bình an, sự bình an này không phải của chúng ta: không được bán và chúng ta không mua được.” Đây là một quà tặng của Chúa, chúng ta phải khẩn khoản nài xin.

Bình an “giống như bước cuối cùng trong sự an ủi tâm linh này, và đã khởi đầu bằng một sự kinh ngạc vui sướng.” Do đó, chúng ta không được “lừa dối mình bằng các ảo tưởng khác, chỉ khiến cho chúng ta tin rằng chính những ảo tưởng ấy là sự thật. Thật vậy, là Kitô hữu chúng ta cần tin rằng “thực tại có thể không đẹp đẽ lắm.”

Đức Thánh Cha chấm dứt bằng việc cầu xin cho có ân sủng của sự an ủi tâm linh và bình an, sẽ “khởi sự với sự kinh ngạc vui sướng vì được gặp gỡ Chúa Giêsu Kitô.”