Những kỷ niệm với Cha Nghị
Cả tuần nay khi nghe tin cha Nghị ra đi, dù không thân với Ngài cho lắm, tôi vẫn cảm thấy buồn và thương tiếc cha thật nhiều. Lần đầu tiên được thấy cha Nghị là đầu thập niên 1990, có lẽ vào năm 1993 khi cha làm quản nhiệm cộng đoàn Phục sinh tại San Gabriel. Tôi chỉ thấy cha mỗi khi đi tham dự thánh lễ Chúa nhật chứ không có cơ hội giao tiếp. Một hôm đang lái xe trên đường Valley thì thấy cha dừng xe bên đường và mở cửa xe cho một bác lớn tuổi bước ra. Cha Nghị lúc đó còn trẻ và đi lại rất nhanh nhẹn trong khi bác khi thì do lớn tuổi nên di chuyển rất chậm chạp. Sau khi bác lớn tuổi ra xe, cha dắt bác vào văn phòng bác sĩ khám bệnh. Không biết bác kia có họ hàng với cha hay quen biết thế nào nhưng hình ảnh vị linh mục rất kiên nhẫn chờ đợi và chở một vị cao niên đi khám bệnh thật sự để lại trong tôi nhiều cảm phục.
Vào một buổi chiều hè năm 1998, tôi lần đầu tiên có dịp tiếp xúc với cha. Thời gian đó cha là linh hướng phong trào Cursillo ngành Việt nam của tổng giáo phận Los Angeles. Hè năm đó tôi đi giúp khóa 3 ngày tại tu viện dòng thánh Bosco ở Rosemead và gặp cha vào chiều thứ năm cuối tháng 7. Thấy thành viên mới, cha rất thân mật tới hỏi thăm:
"Con thuộc giáo xứ nào?"
"Dạ cộng đoàn Phục sinh San Gabriel"
"Còn ở VN ở đẩu"
"Dạ giáo xứ Tân hòa khu Kiến thiết ở Phú nhuận"
"Cha sở là ai nhỉ?"
"Dạ cha Bùi Minh Sơn, cha biết cha Sơn không ạ?"
"Cha đi du học bên Rô ma từ năm 1966 cho nên không biết "
Phong trào Cursillo năm đó có thêm sinh khí mới khi một số khá đông giới trẻ như tôi tham gia. Cha Nghị rất vui khi nhận ra điều đó và Ngài dành nhiều thời gian để trò truyện với đám trẻ chúng tôi.
Sáng hôm sau, cha cầm máy chụp hình đi lòng vòng chụp hình cho cả khóa sinh mới lẫn các phụ tá. Khi ngồi ăn sáng, cha đưa máy hình ra và quay sang đám trợ tá trẻ chúng tôi:
"Máy chụp hình này không có phim"
"Vậy nẫy giờ cha chụp cho vui để "lừa" thiên hạ?- tôi cười chọc cha
"Không có phim nhưng vẫn có hình vì nó là digital"
Vào thời điểm đó, hầu như khi chụp hình ai cũng phải chạy ra chợ Target mua phim. Khi nghe cha nói chụp hình không cần phim chúng tôi đều cười nghĩ rằng cha đang đùa. Thấy mấy thằng đệ tử thánh Tô ma còn nghi ngờ, sau khi ăn sáng xong, cha bảo:
"Chúng mày theo cha"
Chúng tôi đi theo cha vào phòng của ngài. Cha lấy máy tính xách tay ra, cắm máy chụp hình vào để cho chúng tôi xem những tấm hình cha chụp bằng máy hình không phim sáng nay. Lúc đó đám trẻ chúng tôi đều ồ lên ngạc nhiên và khâm phục. Chúng tôi lúc đó đang ở độ tuổi 20, đang là sinh viên trong khi cha đã qua tuổi 50 nhưng phải công nhận là cha Nghị quá tân tiến. Ngài thích tìm tòi và học hỏi về máy tính cũng như các kỹ thuật mới.
Vì cùng ở trong phong trào Cursillo, tôi được tiếp xúc với cha đều đặn vì ngoài khóa tĩnh tâm 3 ngày cho các thành viên mới, phong trào họp mặt hàng tháng tại các giáo xứ khác nhau trong tổng giáo phận.
Thời gian này cha Nghị là cha phó của giáo xứ MontClair cho nên phong trào hay kéo nhau về đây họp hàng tháng. Có một lần sau khi phong trào họp xong, cha bảo tôi và một vài anh em trẻ khác theo cha về phòng:
"Chúng mày theo cha về phòng, cha có quà cho chúng mày"
Phòng của cha nằm sát cạnh nhà thờ. Tôi quan sát thấy phòng của cha rất nhiều máy móc cũng như tài liệu. Có lẽ đó những phương tiện làm việc cha dùng cho VietCatholic. Cha vào bên trong và đưa ra cho mỗi đứa chúng tôi một bộ DVD về các nhà thờ cổ Việt nam rồi bảo:
"Cha làm các DVD này để vừa giúp những người không có điều kiện đi thăm các nhà thờ này để họ ngồi nhà xem vừa làm tài liệu cho các thế hệ sau. Chúng mày về xem rồi cho cha ý kiến"
Sau đó cha quay sang tôi:
"Mặt thằng này coi có vẻ ăn ảnh. Mày về xin phép vợ xem nó có cho đi theo cha làm hướng dẫn viên hành hương không. Mình sẽ đi khắp cách khu hành huơng nổi tiếng và làm DVD để ai không có điều kiện đi họ xem ở nhà"
Sau đó cha hỏi các anh em khác giúp cha đọc kinh thánh để thâu vào CD cho mọi người có thể vừa lái xe vừa nghe kinh thánh.
Phải công nhận rằng cha có rất nhiều ý tưởng về truyền thông rất hay. Dù rất thích những lời kêu mời của cha nhưng vì công việc làm ăn cũng như bận bịu gia đình tôi bỏ lỡ cơ hội làm việc với cha.
Bẵng đi một thời gian dài tôi không có dịp tiếp xúc với cha sau khi dời về quận Cam. Vào dịp lễ Độc lập năm 2014, gia đình tôi đi ra đảo Catalina chơi ba ngày cuối tuần. Chiều thứ 7, chúng tôi đến nhà thờ đi lễ. Cha Nghị lúc này là cha xứ của nhà thờ này. Vì đảo Catalina nhỏ bé cho nên nhà thờ cũng không to lớn gì cho lắm. Đặc biệt một phần tư giáo dân tham dự thánh lễ hôm đó là người Việt nam. Cuối thánh lễ, cha Nghị nói với cộng đoàn Mỹ rằng hôm nay các con chiên người Việt nam cũ của cha từ giáo xứ MontClair từ trong đất liền ra thăm cha. Lễ xong, cha đứng cuối nhà thờ bắt tay giáo dân. Gia đình chúng tôi đến chào cha. Cha tỏ ra ngạc nhiên và thích thú khi gặp lại chúng tôi sau hơn 10 năm không gặp và lại gặp nhau trên đảo Catalina này. Cha vồn vã:
"Vào trong sân nhà xứ chờ cha. Ở lại chơi với cha và đám ca đoàn MontClair. Chúng nó nấu đồ ăn nhiều lắm. Lát nữa cha gặp tụi con nhé "
Sau đó cha lại bận rộn bắt tay chào các giáo dân Mỹ. Chúng tôi vào trong sân giáo xứ thì thấy các anh chị ca đoàn MontClair đang bầy đồ ăn thức uống chuẩn bị cho bữa tối. Sau một hồi bàn bạc, chúng tôi quyết định không ở lại chung vui vì gia đình người bạn của chúng tôi không quen biết cha và họ tỏ vẻ ngại ngùng. Thế là chúng tôi quyết định đi bộ về lại khách sạn cách nhà thờ chưa tới nửa dặm. Đi bộ được hơn 5 phút thì chúng tôi thấy cha Nghị đang lái chiếc xe đánh golf chạy đến bên cạnh. Cha quay sang hỏi:
"Sao mấy đứa không ở lại ăn bữa tối với cha và ca đoàn. Đồ ăn nhiều lắm và chúng nó sẽ đàn ca vui lắm"
"Dạ thôi, chúng con xin phép để cha và các anh chị tự nhiên vì chúng con đã lỡ đặt bàn ở nhà hàng rồi, hủy không được "
"Vậy lên đây cha chở "- cha vẫn tươi cười rất thân thiện và nhiệt tình
"Thôi khỏi phiền cha, khách sạn tụi con kia rồi. Chúng con đi bộ tập thể dục cho khỏe. Cha về đi không thôi các anh chị chờ "
"Ờ, vậy thôi cha về nhé"
Không ngờ đó là lần cuối cùng tiếp xúc với cha. Con nhớ cha nhiều lắm
Hoàng Đình Minh Long
Cả tuần nay khi nghe tin cha Nghị ra đi, dù không thân với Ngài cho lắm, tôi vẫn cảm thấy buồn và thương tiếc cha thật nhiều. Lần đầu tiên được thấy cha Nghị là đầu thập niên 1990, có lẽ vào năm 1993 khi cha làm quản nhiệm cộng đoàn Phục sinh tại San Gabriel. Tôi chỉ thấy cha mỗi khi đi tham dự thánh lễ Chúa nhật chứ không có cơ hội giao tiếp. Một hôm đang lái xe trên đường Valley thì thấy cha dừng xe bên đường và mở cửa xe cho một bác lớn tuổi bước ra. Cha Nghị lúc đó còn trẻ và đi lại rất nhanh nhẹn trong khi bác khi thì do lớn tuổi nên di chuyển rất chậm chạp. Sau khi bác lớn tuổi ra xe, cha dắt bác vào văn phòng bác sĩ khám bệnh. Không biết bác kia có họ hàng với cha hay quen biết thế nào nhưng hình ảnh vị linh mục rất kiên nhẫn chờ đợi và chở một vị cao niên đi khám bệnh thật sự để lại trong tôi nhiều cảm phục.
Vào một buổi chiều hè năm 1998, tôi lần đầu tiên có dịp tiếp xúc với cha. Thời gian đó cha là linh hướng phong trào Cursillo ngành Việt nam của tổng giáo phận Los Angeles. Hè năm đó tôi đi giúp khóa 3 ngày tại tu viện dòng thánh Bosco ở Rosemead và gặp cha vào chiều thứ năm cuối tháng 7. Thấy thành viên mới, cha rất thân mật tới hỏi thăm:
"Con thuộc giáo xứ nào?"
"Dạ cộng đoàn Phục sinh San Gabriel"
"Còn ở VN ở đẩu"
"Dạ giáo xứ Tân hòa khu Kiến thiết ở Phú nhuận"
"Cha sở là ai nhỉ?"
"Dạ cha Bùi Minh Sơn, cha biết cha Sơn không ạ?"
"Cha đi du học bên Rô ma từ năm 1966 cho nên không biết "
Phong trào Cursillo năm đó có thêm sinh khí mới khi một số khá đông giới trẻ như tôi tham gia. Cha Nghị rất vui khi nhận ra điều đó và Ngài dành nhiều thời gian để trò truyện với đám trẻ chúng tôi.
Sáng hôm sau, cha cầm máy chụp hình đi lòng vòng chụp hình cho cả khóa sinh mới lẫn các phụ tá. Khi ngồi ăn sáng, cha đưa máy hình ra và quay sang đám trợ tá trẻ chúng tôi:
"Máy chụp hình này không có phim"
"Vậy nẫy giờ cha chụp cho vui để "lừa" thiên hạ?- tôi cười chọc cha
"Không có phim nhưng vẫn có hình vì nó là digital"
Vào thời điểm đó, hầu như khi chụp hình ai cũng phải chạy ra chợ Target mua phim. Khi nghe cha nói chụp hình không cần phim chúng tôi đều cười nghĩ rằng cha đang đùa. Thấy mấy thằng đệ tử thánh Tô ma còn nghi ngờ, sau khi ăn sáng xong, cha bảo:
"Chúng mày theo cha"
Chúng tôi đi theo cha vào phòng của ngài. Cha lấy máy tính xách tay ra, cắm máy chụp hình vào để cho chúng tôi xem những tấm hình cha chụp bằng máy hình không phim sáng nay. Lúc đó đám trẻ chúng tôi đều ồ lên ngạc nhiên và khâm phục. Chúng tôi lúc đó đang ở độ tuổi 20, đang là sinh viên trong khi cha đã qua tuổi 50 nhưng phải công nhận là cha Nghị quá tân tiến. Ngài thích tìm tòi và học hỏi về máy tính cũng như các kỹ thuật mới.
Vì cùng ở trong phong trào Cursillo, tôi được tiếp xúc với cha đều đặn vì ngoài khóa tĩnh tâm 3 ngày cho các thành viên mới, phong trào họp mặt hàng tháng tại các giáo xứ khác nhau trong tổng giáo phận.
Thời gian này cha Nghị là cha phó của giáo xứ MontClair cho nên phong trào hay kéo nhau về đây họp hàng tháng. Có một lần sau khi phong trào họp xong, cha bảo tôi và một vài anh em trẻ khác theo cha về phòng:
"Chúng mày theo cha về phòng, cha có quà cho chúng mày"
Phòng của cha nằm sát cạnh nhà thờ. Tôi quan sát thấy phòng của cha rất nhiều máy móc cũng như tài liệu. Có lẽ đó những phương tiện làm việc cha dùng cho VietCatholic. Cha vào bên trong và đưa ra cho mỗi đứa chúng tôi một bộ DVD về các nhà thờ cổ Việt nam rồi bảo:
"Cha làm các DVD này để vừa giúp những người không có điều kiện đi thăm các nhà thờ này để họ ngồi nhà xem vừa làm tài liệu cho các thế hệ sau. Chúng mày về xem rồi cho cha ý kiến"
Sau đó cha quay sang tôi:
"Mặt thằng này coi có vẻ ăn ảnh. Mày về xin phép vợ xem nó có cho đi theo cha làm hướng dẫn viên hành hương không. Mình sẽ đi khắp cách khu hành huơng nổi tiếng và làm DVD để ai không có điều kiện đi họ xem ở nhà"
Sau đó cha hỏi các anh em khác giúp cha đọc kinh thánh để thâu vào CD cho mọi người có thể vừa lái xe vừa nghe kinh thánh.
Phải công nhận rằng cha có rất nhiều ý tưởng về truyền thông rất hay. Dù rất thích những lời kêu mời của cha nhưng vì công việc làm ăn cũng như bận bịu gia đình tôi bỏ lỡ cơ hội làm việc với cha.
Bẵng đi một thời gian dài tôi không có dịp tiếp xúc với cha sau khi dời về quận Cam. Vào dịp lễ Độc lập năm 2014, gia đình tôi đi ra đảo Catalina chơi ba ngày cuối tuần. Chiều thứ 7, chúng tôi đến nhà thờ đi lễ. Cha Nghị lúc này là cha xứ của nhà thờ này. Vì đảo Catalina nhỏ bé cho nên nhà thờ cũng không to lớn gì cho lắm. Đặc biệt một phần tư giáo dân tham dự thánh lễ hôm đó là người Việt nam. Cuối thánh lễ, cha Nghị nói với cộng đoàn Mỹ rằng hôm nay các con chiên người Việt nam cũ của cha từ giáo xứ MontClair từ trong đất liền ra thăm cha. Lễ xong, cha đứng cuối nhà thờ bắt tay giáo dân. Gia đình chúng tôi đến chào cha. Cha tỏ ra ngạc nhiên và thích thú khi gặp lại chúng tôi sau hơn 10 năm không gặp và lại gặp nhau trên đảo Catalina này. Cha vồn vã:
"Vào trong sân nhà xứ chờ cha. Ở lại chơi với cha và đám ca đoàn MontClair. Chúng nó nấu đồ ăn nhiều lắm. Lát nữa cha gặp tụi con nhé "
Sau đó cha lại bận rộn bắt tay chào các giáo dân Mỹ. Chúng tôi vào trong sân giáo xứ thì thấy các anh chị ca đoàn MontClair đang bầy đồ ăn thức uống chuẩn bị cho bữa tối. Sau một hồi bàn bạc, chúng tôi quyết định không ở lại chung vui vì gia đình người bạn của chúng tôi không quen biết cha và họ tỏ vẻ ngại ngùng. Thế là chúng tôi quyết định đi bộ về lại khách sạn cách nhà thờ chưa tới nửa dặm. Đi bộ được hơn 5 phút thì chúng tôi thấy cha Nghị đang lái chiếc xe đánh golf chạy đến bên cạnh. Cha quay sang hỏi:
"Sao mấy đứa không ở lại ăn bữa tối với cha và ca đoàn. Đồ ăn nhiều lắm và chúng nó sẽ đàn ca vui lắm"
"Dạ thôi, chúng con xin phép để cha và các anh chị tự nhiên vì chúng con đã lỡ đặt bàn ở nhà hàng rồi, hủy không được "
"Vậy lên đây cha chở "- cha vẫn tươi cười rất thân thiện và nhiệt tình
"Thôi khỏi phiền cha, khách sạn tụi con kia rồi. Chúng con đi bộ tập thể dục cho khỏe. Cha về đi không thôi các anh chị chờ "
"Ờ, vậy thôi cha về nhé"
Không ngờ đó là lần cuối cùng tiếp xúc với cha. Con nhớ cha nhiều lắm
Hoàng Đình Minh Long