Chúa Nhật thứ nhất Mùa Vọng bắt đầu mùa phụng vụ. Giáo Hội hàng năm nhắc nhở con cái mình hãy tỉnh thức tâm linh, tâm hồn luôn sẵn sàng để bất cứ khi nào Đức Kitô đến lần thứ hai thì người đó đã sẵn sàng. Đức kitô hứa Ngài sẽ đến, điều này chắc chắn sẽ xảy đến, nhưng ngày và giờ thì không ai biết, ngoại trừ Chúa Cha. Hình ảnh dùng trong dụ ngôn cho biết điều chắc chắn là Đức Kitô sẽ đến trong vinh quang, thời gian Ngài đến thì hoàn toàn giữ kín, không ai biết khi nào. Vì thế Giáo Hội mời gọi con cái mình đặt trọng tâm vào điều 'chắc chắn sẽ xảy ra' mà ít quan tấm đến 'thời gian khi nào sẽ xảy ra'. Bởi điều chắc chắn sẽ xảy ra nên cần chuẩn bị kĩ để đón nhận điều sẽ xảy ra. Câu hỏi chuẩn bị bao nhiều thì đủ không phải là điều dễ trả lời. Sức riêng ta không thể cứu ta mà cần đến lòng Chúa xót thương. Lòng Chúa xót thương thì vô bờ nên ta không thể nào chuẩn bị đủ để đón nhận lòng Chúa xót thương. Chuẩn bị là dấu chỉ vui mừng, sẵn sàng đón nhận ơn Chúa ban. Chuẩn bị chờ thời gian dài thường làm cho ta nản lòng, chán nản và cuối cùng thờ ơ, thất vọng. Thái độ khôn ngoan nhất, là chuẩn bị ngắn hạn, hay nói rõ hơn, chuẩn bị mỗi ngày. Ngày nào chuẩn bị cho ngày đó. Chuẩn bị ngắn hạn, hàng ngày, mất ít công sức cho việc chuẩn bị và thời gian chờ đợi cũng vắn, gọn. Cuối ngày tâm hồn đó nhìn lại, xem xét ngày đó gắn bó với Thiên Chúa ra sao để ngày kế tiếp còn chỉnh đốn, sửa sang. Chuẩn bị hàng ngày giúp cho việc chuẩn bị luôn đổi mới, cập nhật mỗi ngày và việc chuẩn bị không nhàm chán. Mỗi buổi sáng thức dậy, người thì dâng ngày cho Chúa, kẻ thì cho công việc trong ngày quan trọng hơn. Thánh Phaolô kêu gọi Kitô hữu hãy mặc lấy áo choàng công chính, sống tinh thần Phúc Âm, làm nhân chứng đức tin nơi gia đình và nơi công sở. Sống tinh thần đức tin chính là mang lại hy vọng cho mình và cho tha nhân. Chúng ta đang sống trong một thế giới có nhiều cạnh tranh, tranh chấp, bất hoà, không vì thế mà mất hy vọng, cậy trông; trái lại chúng ta mang hy vọng lại cho tha nhân. Đức Kitô dùng hình ảnh thời Noen vào tầu để nói về thế giới làm ngơ trước lời cảnh báo của Thiên Chúa. Họ coi thường lời cảnh báo, coi như là không có việc gì xảy ra cho đến ngày nước đổ ập xuống, họ vẫn sống như bình thường. Ngài cảnh báo con người bất lực trước hiểm hoạ thiên nhiên xảy đến. Thứ hai, thảm hoạ thiên nhiên mang đau khổ, sợ hãi cho mọi người. Tất cả cùng chung hoàn cảnh nhưng Kitô hữu có ơn đặc biệt. Thiên Chúa ban cho họ ơn can đảm, niềm hy vọng, cậy trông. Kitô hữu sống trong hy vọng, không nản lòng, mất cậy trông bởi trong cơn đau khổ, hoạn nạn chính là lúc sức mạnh của đức tin vùng lên trong tâm hồn, biến Kitô hữu thành người sống trong hy vọng. Chắc chắn tin tưởng, Thiên Chúa sẽ không bỏ rơi họ. Câu chuyện Noen, Thiên Chúa ban cho ông sức mạnh, nguồn cậy trông và ông không bao giờ tự kiêu, tự nhận vào sức mạnh riêng mình, tự nhận vào tài trí riêng mình nhưng luôn sống tin tưởng, phó thác. Con người với kiến thức của mình có khả năng chuẩn bị tránh tai nạn thiên nhiên ở cấp nhỏ, giới hạn. Từ đó họ tự tin con người có thể làm chủ tất cả, ngay cả làm chủ thiên nhiên. Đừng lầm, con người hoàn toàn bất lực trước thiên tai. Dụ ngôn trong Kinh Thánh cho biết sẽ có ngày phân chia, kẻ ở người đi mà không ai có khả năng ngăn chặn. Con người cũng không biết điều gì xảy ra cho người ở lại, và điều gì đến với người ra đi. Hoàn toàn không biết. Khi điều đó xảy đến Kitô hữu không thất vọng, nhưng luôn sống trong hy vọng vào Thiên Chúa Phục Sinh.

TiengChuong.org

Spiritual awakening

The first Sunday of Advent begins a new liturgical year. Each year, the Church reminds her members, that they need to be ready to welcome Jesus whenever he returns. We know for sure, that Jesus will return, but either (a) the time is unknown or (b) when, is unknown to everyone except the Father. Images employed in the Bible give a sense of certainty, that Jesus will return for the second time, but the time remains unknown to us. The Church calls her members to focus on the 'sense of certainty', and not on 'the time of when'. Because his return is certain to happen, it is better to prepare for it, and when it happens, we have already prepared. There is no easy answer to know how much in advance the preparation is needed. God's mercy saves us. God's mercy in our hearts makes us worthy before God. Those who aim to make long term preparation in advance are likely to fail, because they get tired of waiting, get bored and give up. Alternatively, the good option is making daily preparation, and that is much easier, because it takes less time and effort to do it each day. At the end of each day, one can reflect and see how much hope and faith that person had in God in a given day. There is no need do preparation for tomorrow, because the time of his coming is unknown. Welcoming God into our life each day is a sensible thing to do. We wake up and go to work each day. Some people are offering that day for Jesus; others are not. St Paul calls us to wear the Christian virtues. Each day we conduct our lives in a good and benevolent manner. Each day we follow the way of the Lord. Children of God should make God's love known to others both at home and at work. Conducting our lives in that manner we bring hope for others. We live in the shadow of darkness of this world, and yet we don't lose hope; but become bringers of hope. Jesus talked about his return, He used the story of Noah to talk about human behaviour. First, when the time comes no human power can stop or prevent it. Second, the force of nature brings terror to every heart and tears to every eye, and that all human beings feel when they are confronted by the force of nature. Those who have faith in Jesus feel like others, but they have something extra, and that is hope in the Lord. In time of terror, the power of faith reveals its strength. Our hope anchors us in the Lord and we firmly believe that the Lord will never abandon his children. In the story of Noah, God gave Noah enough grace to have hope in God, to go on doing what he needed to do. Noah had the strength and wisdom from God, but he would never rely on his own strength. When human beings have a bit of knowledge they tend to rely on their own strength and knowledge, and believe that their own strength and knowledge can save them in times of need. God has no place in their lives. We are clever enough to learn from our failures and will be better equipped for the future. We are able to take control of natural disasters on a small scale level. Jesus reminds us that there are times human power is powerless to stop what is happening. When it happens there will be separation. One will be taken away and one remain. We live in the dark, we don't know what happens both for the one taken away or the one who remains. Whatever happens, we live in hope, not in despair.