Đệ-nhị-Luật 26:4-10; T.vịnh 90; Roma 10: 8-13; Luca 4: 1-13

Tôi chắc rằng không ai trong chúng ta muốn bị bệnh hay mắc một căn bệnh khó trị. Và tôi cũng chắc ràng chúng ta ai cũng có một bảng liệt kê những căn bệnh nan y mà chúng ta sợ nhất. Trên thực tế một số người trong chúng ta có một chút mê tín nên ngần ngại trong việc trao đổi về chủ đề này vì sợ xui vì e rằng điều đó sẽ xảy đến cho chúng ta. Nhưng, hãy thử lo nghĩ đến một bệnh nặng có ảnh hưởng rất sâu sắc đối với chúng ta đó là bệnh mất trí nhớ, hay là lú lẫn.

Hãy tưởng tượng hậu quả sẽ kinh khủng đến mức nào khi chúng ta quên đi quá khứ của chính mình. Chúng ta sẽ không biết mình là ai và từ đâu đến. Thật đau đớn và mất phương hướng khi sống trong một bầu không khí lãng quên mọi sự, quên kinh nghiệm và các liên hệ đã có, quên cha mẹ và bạn bè, quên những người thân thuộc đã giúp bạn nên người. Một sự mất trí nhớ nghiêm trọng như thế tất nhiên sẽ xóa sạch quá khứ của chúng ta. Và còn hơn thế nữa là những gì tốt đẹp của hiện tại chúng ta sẽ không có lịch sử và kinh nghiệm của quá khứ để hoàn thiện và vững chắc hơn? Và tương lai sẽ không có giá trị gì nếu không có quá khứ giúp chúng ta lựa chọn sáng suốt đúng cho tương lai phải không?

Nghĩ cách khác, bệnh hay quên đó có thể là căn bệnh nặng nhất vì nó sẽ gây nhiều tổn hại trong vấn đề nhận thức về bản thân và trí hiểu của chúng ta trong thực tại của chính mình. Các bài Kinh Thánh hôm nay nói về một bệnh mất trí nhớ rất nguy hiểm: Đó là quên mất Thiên Chúa là ai, và Thiên Chúa đã làm gì cho chúng ta. Trong bài trích sách Đệ Nhị Luật, ông Môsê nói với dân Israel và cố gắng giúp họ không nên tự quên lãng . Ông Môsê kêu gọi cộng đoàn tín hữu luôn nhớ đến Thiên Chúa và luôn luôn nhớ những hành động lớn lao của Ngài đã làm để giải thoát họ.

Ông Mô-sê nói với cộng đoàn trong một đại lễ phụng vụ, có thể là một lễ hội mà người dân đem theo một số trái cây đã thu hoạch được trong vụ mùa để dâng lên cảm tạ Thiên Chúa là nguồn gốc của những hoa quả đó. Nhưng, ông Mô-sê nhân dịp này đã hướng dẫn cho họ biết là họ không những nhớ những hoa quả mà Thiên Chúa đã ban cho họ, nhưng điều cần nhất là họ nên nhớ những món quà của Thiên Chúa đã ban cho họ trong quá khứ. Vì thế họ nên thuộc lịch sử của họ. Bắt đầu từ các tổ tiên họ "Ông tổ tôi là người Aram du mục" (có thể đó là ông Giacob). Các tổ tiên họ là những người du mục. Tuy vậy Thiên Chúa đã ban cho họ Đất Chúa Hứa và cho họ trở thành một quốc gia lớn. Rồi khi họ bị lưu đày ở Ai cập, Thiên Chúa đã dang cánh tay uy quyền "đã gây kinh hồn táng đởm" giải thoát họ.

Ông Môsê không muốn dân Israel là những người mất trí nhớ. Họ phải ăn mừng về quá khứ của họ. Vì nếu họ làm như thế, họ sẽ nhớ đến Thiên Chúa của họ, Ngài rất nhân từ với họ là những người không xứng đáng, và đã làm cho họ nên một dân tộc. Khi họ nhớ Thiên Chúa đã làm gì cho họ trong quá khứ, họ sẽ tin tưởng vào Thiên Chúa là Ngài không bỏ rơi họ trong những nhu cầu hiện tại, cũng như các thử thách của tương lai.

Hôm nay là Chúa Nhật thứ nhất Mùa Chay. Mùa Chay đã bắt đầu và là lúc nên theo lời ông Môsê khuyên là nên nhớ lại những gì Thiên chúa đã làm cho chúng ta. Đó không phải là ý nghĩa của Bí Tích Thánh Thể là "không nên quên", hãy nhớ lại phải không? Mỗi khi chúng ta cử hành Bí Tích Thánh Thể là chúng ta nhớ đến những việc làm vĩ đại của Thiên Chúa đã làm cho chúng ta qua Chúa Kitô và hơn thế nữa. Chúng ta sẽ nghe lời Chúa Giêsu trong Bí Tích Thánh Thể "hãy làm việc này để nhớ đến Thầy", Không phải đó chỉ là cử chỉ củ chỉ đơn thuần để nhớ về quá khứ để khỏi quên việc Thiên chúa đã làm trong quá khứ cho chúng ta. Trái lại, khi chúng ta nhớ Chúa Kitô tự hiến mình cho chúng ta, chúng ta "nhớ" Ngài, thì Ngài hiện diện ở giữa chúng ta. Chúng ta được kết nối với đời sống, sự chết và sự phục sinh của Ngài.

Và đó là điều quan trọng, vì Mùa Chay đòi hỏi chúng ta hãy chết cho chính mình: chết cho ích kỷ và tội lỗi; chết cho sự chỉ nghĩ và chú trọng cho mình; chết cho những nghĩ suy về thế giới xung quanh chúng ta và quên đi cộng đoàn lớn lao. Sự chết đó chúng ta không thể tự chúng ta làm được. Nhưng chúng ta nhớ đây là Chúa Nhật thứ nhất Mùa Chay, và chúng ta không thể tự sống cho chúng ta vì chúng ta đã chết với Chúa Kitô trong Bí Tích rửa tội và đã được ban cho sự sống mới bây giờ và với lời hứa sẽ được sống lại với Chúa Kitô trong tương lai. Nhớ về quá khứ là điều hay, vì làm như vậy chúng ta sẽ thêm hăng hái và thị kiến về hiện tại và hy vọng cho tương lai.

Cộng đoàn chúng ta nhớ lại chúng ta từ đâu đến và sẽ đi về đâu với Chúa Kitô và vì Ngài. Đó là lời kinh chúng ta dâng lên Thiên Chúa trong thánh lễ hôm nay: "Thật là chính đáng tạ ơn và ca ngợi Chúa Giêsu Kitô là Chúa Con của Ngài". Có cách nào mừng Mùa Chay khác hơn chăng? Chúng ta có thể bắt đầu mùa thánh này, không phải chỉ đấm ngực, nhưng bằng cách nhớ lại những gì Thiên Chúa đã làm cho chúng ta. Và, trong Bí Tích Thánh Thể này cũng như trong đời sống hằng ngày chúng ta luôn dâng lời cảm tạ. Chúng ta hãy cùng nhau sống với tinh thần như thế trong suốt Mùa Chay.

Chúa Giêsu không phải là người mất trí nhớ. Ngài không có khó khan gí khi nhớ lại Thiên Chúa là a và Ngài là aii. Các tường thuật trong phúc âm nói rõ ràng là trong suốt cuộc đời Chúa Giêsu, Ngài đã gặp những cám dỗ mà thánh Luca mô tả lại trong phúc âm. Có thể, những người thời nay không nghĩ là Chúa Giêsu bị cám dỗ. Hay là chúng ta nghĩ là Chúa Giêsu là Đấng mà Ngài có thể vượt qua những cơn cám dỗ dễ như là chúng ta đuổi ruồi ra khỏi mặt chúng ta. Nhưng, nếu phúc âm nói Chúa Giêsu bị cám dỗ, thì thật sự là có xảy ra. Cám dỗ sâu đậm không dễ dàng gì vượt qua. Những cám dỗ rất sâu sắc vì về bản tính Ngài vẫn là Con của Thiên Chúa. Nhưng khi sống trong mối liên hệ với Thiên Chúa như vậy lại bao gồm cả hai ý nghĩa là về phương diện kinh nghiệm bản thân và về sứ vụ của Ngài? Ngài làm sao đối phó với sự cám dỗ đó mà vẫn trung thành với Thiên Chúa và đồng thời thục thi sứ vụ mà Thiên Chúa đã giao cho Ngài?

Cám dỗ thứ nhất là về việc Chúa Giêsu tự lo cho Ngài. Ngài đói, vậy thì đó là gì? Sao lại Ngài không làm bánh từ đá? Vì sao Con Thiên Chúa lại sống một đời sống đầy đặc quyền và tránh được sự đau khổ mà tất cả chúng ta đã phải chịu đựng. Thật ra thì Ngài là Đấng đặc biệt phải không? Nhưng nếu Ngài nghĩ đến Ngài, dùng quyền năng riêng cho Ngài, thì Ngài có thể gây tin tưởng gì khi Ngài kêu gọi các môn đệ hãy từ bỏ mình, vác thánh giá mình mà theo Ngài? Còn về việc Ngài dùng quyền năng để ban lương thực cho những người đói bằng cách làm đá hóa bánh hay bằng cách làm bánh hóa ra nhiều thì sao? Ngài đã làm bánh hóa ra nhiều, và đám đông dân chúng không hiểu Ngài là ai mà làm phép lạ đó. Họ đến để nâng Ngài lên làm vua. Đó là những giới người đi theo Ngài nhưng Ngài không muốn.

Cám dỗ thứ hai là về việc Ngài làm sao sống là Con Thiên Chúa. Ngài có thể dùng quyền năng của Ngài trên các quốc gia trong thế giới, và dùng quyền lực quân sự gây ảnh hưởng chính trị. Dân Israel đã bao lần ao ước được nên một quốc gia hùng cường trên thế giới, và Chúa Giêsu có thể là người lãnh đạo họ. Nhưng, trái lại, Ngài chọn Ngài là Con thật của Thiên Chúa và tự đặt Ngài dưới quyền hành của Thiên Chúa, và sống đời sống trung thành với đường lối của Thiên Chúa, không phải theo cách thức và đường lối quyền lực của trần gian.

Cám dỗ thứ ba: Thánh luca dường như sắp đặt theo thứ tự các mức cám dỗ theo sự trầm trọng và sâu sắc. Một lần nữa Chúa Giêsu bị cám dỗ về bản tính Ngài là "Con Thiên Chúa". "Nếu ông là Con Thiên Chúa...". Nếu không phải vì lý do gì khác, chúng ta phải biết đây là lúc quan trọng vì thánh Luca đặt sự cám dỗ này trên nóc Đền Thờ (trong phúc âm thánh Luca, Giêrusalem và Đền Thờ là điểm trọng tâm) Nếu Chúa Giêsu để bị cám dỗ và gieo mình xuống khỏi nóc Đền Thờ thì Thiên Chúa phải gìn giữ Ngài. Ngài có thể kêu Thiên Chúa cứu Ngài khỏi những trường hợp đe dọa Ngài suốt những năm Ngài thi hành sứ vụ. Ngài có thể tự cho Ngài được ưu tiên như thế vì Ngài là Con Thiên Chúa. Và hậu quả là Ngài có thể thử thách Thiên Chúa để chứng tỏ Ngài là Con yêu dấu và đã được Thiên Chúa săn sóc gìn giữ. Ngài sẽ xin Thiên Chúa chứng minh sự liên hệ giữa Ngài và Thiên Chúa, và cam đoan với Ngài mỗi khi Ngài gặp khó khăn. Chúng ta không có những chứng minh cụ thể như thế mỗi khi chúng ta kêu đến Chúa Giêsu, một người trong chúng ta có thể xin chứng minh đó cho Ngài.

Vậy chúng ta có thể tin tưởng vào tình yêu thương của Thiên Chúa mỗi khi khó khăn của cuộc sống đánh gục chúng ta không? Chúng ta có thể tiếp tục tin tưởng suốt những lúc chúng ta phải chiến đấu, và mỗi khi chúng ta tự hỏi chúng ta có đáng được hay không? Ngay cả khi chúng ta thưa vói Thiên Chúa "con nghĩ con là con yêu dấu của Ngài. Sao Ngài lại để điều ấy xãy ra cho con? Ngài ở đâu khi con cần đến Ngài?" Tin tưởng vào quyền năng của Thiên Chúa thật là điều khó khăn. Khi chúng ta gặp đau khổ cùng tận, và đức tin chúng ta bị lay chuyển, và Thiên Chúa có vẻ như vô hiệu lực, hay không để ý đến lời chúng ta kêu xin. Nhưng Chúa Giêsu vẫn giữ lòng trung thành và tin tưởng trong những trường hợp tương tự như thế. Vì Chúa Giêsu có thể làm được thì bây giờ chúng ta cũng làm được. Lịch sử của dân Israel và lời các ngôn sứ cho biết là dân Israel đã bao lần bị sa ngã vì các cơn cám dỗ trong ơn gọi họ nên là con Thiên Chúa. Dân chúng thường quay mặt tránh khỏi Thiên Chúa và tự tìm lấy bánh cho họ. Họ quỳ xuống thờ lạy các thần giả và lắm khi họ thử thách Thiên Chúa. Chúng ta có thể trách Írael nhiều, nhưng chúng ta cũng đã làm như họ.

Vậy chúng ta không nên như là những người mất trí nhớ. Thiên Chúa giúp chúng ta có trí nhớ để nhắc chúng ta là con yêu dấu của Ngài và Ngài không bao giờ không giúp đỡ chúng ta để cam đoan với chúng ta là chúng ta là con Ngài. Vì Chúa Kitô, chúng ta nhớ lại quá khứ của chúng ta, kinh nghiệm chúng ta với Ngài trong hiện tại và không lo sợ cho tương lai của chúng ta là nơi chúng ta sẽ tìm thấy Ngài.

Chuyển ngữ: FX. Trọng Yên, OP


1st SUNDAY OF LENT -C-
Deuteronomy 26:4-10; Psalm 91; Romans 10: 8-13; Luke 4: 1-13

I’m sure none of us wants to get sick, or suffer a serious disease. And I’m also sure we have our own list of the very worse diseases in the catalogue of serious illnesses, the ones we dread the most. In fact, some of us have a bit of superstition in us and we don’t even want to discuss the subject, lest the very thing we fear might happen to us. But let’s consider one particularly poignant ailment for a moment – the loss of our memory.

Imagine how awful it would be to forget our past; not to remember who we are and where we have come from. How painful and disorienting it would be to live in a cloud of forgetfulness; to have forgotten the experiences and relationships that have formed us; to forget who our parents and friends were, those who loved us and helped make us into the people we are. Such a serious amnesia would, of course, obliterate our past. But more. What good would the present be with no history and experience to draw upon? And what value would the future have without the past that equipped us to make wise choices about our future?

In some ways amnesia, or dementia, would be the very worse sickness to have because it would seriously damage our awareness of self and our knowledge of who we are. Today’s scriptures certainly address a kind of amnesia: the forgetting of who God is and what God has done for us. In the Deuteronomy reading Moses addresses the Israelites and tries to help them not have willful amnesia. He calls the faith community to remember God and keep alive the memory of the great deeds God did to deliver them.

Moses is addressing the community at a liturgical feast, probably a festival on which the people bring some of their harvest fruits and thankfully offer them to God, the source of these gifts. But Moses takes the opportunity to instruct them that they should not only remember the gifts of God from the earth, but to especially remember the gifts God gave them in their past. Hence they are to recall and recite their history. It all started with their earliest ancestors, "My father was a wandering Aramean " (perhaps this was Jacob). Their ancestors were wandering nobodies, nevertheless, God gave them the Promise Land and made them a great nation. Then, when they were enslaved by the Egyptians, God delivered them, "with signs and wonders."

Moses doesn’t want the Israelites to become amnesiacs! They should celebrate their past because when they do, they will remember their God who was so gracious to nobodies and made them somebodies. By their remembering what God did in their past, they will have confidence that God will not abandon them in their present need or in their future trials.

Today is the first Sunday of Lent. The Lenten season has begun and it is a time to follow Moses’ advice and remember what God has done for us. Isn’t that what Eucharist is, an "anamnesis" – a remembering, a memorial? Each time we celebrate Eucharist we recall the great deeds God has done for us in Christ – and more. We will hear Jesus’ words at this celebration, "Do this in remembrance of me." It is not merely a looking backward so as not to forget what God did for us in the past. Rather, when we recall Christ’s self offering for us, when we "remember" him, he is made present to us. We are connected to his life, death and resurrection.

And that’s important because our lenten journey asks us to die to ourselves; our selfishness and sin; our egocentric goals and plans; our focus on our own immediate world to the neglect of the larger community. Such dying is impossible on our own. But we remember this first Sunday in Lent that we are not on our own, for we have died with Christ in baptism and been given new life now and a promise of resurrection with Christ in the future. It’s good to remember the past: it gives us courage and vision for the present and hope for the future.

Our community remembers where we have come from and where we are going – with Christ and because of him. It is – as we address God in the Preface today – "Truly right and just to give you thanks and praise through Jesus Christ your Son." Want a different way to begin Lent? We can begin this holy season, not so much by beating our breasts, but by remembering what God has done for us and, in this Eucharist and in our daily lives, giving thanks. Let’s try that – all through Lent.

Jesus was not an amnesiac; he did not have a problem remembering who God is and who he was. It is clear from the gospel narratives that throughout his life Jesus had the kinds of temptations Luke describes in today’s gospel. Perhaps we moderns aren’t comfortable with the notion that Jesus was tempted. Or, we have a sense that he, being who he was, could simply brush off these temptations the way we brush away a fly from our faces. But if the gospels say he was tempted, then he really was. The temptations were profound, not easily brushed away, for they were about his identity as Son of God. What did it mean to be in that kind of relationship with God, both in his personal experiences and in his ministry? How would he deal with temptation and be faithful to God and the mission God had given him?

The first temptation Jesus faced was about taking care of himself. He was hungry, so what’s the big deal—why not make bread from stones? Why shouldn’t the Son of God live a privileged life and avoid the pains and suffering the rest of us have to suffer, after all he is special, isn’t he? But if he did take care of himself, using his power for his own convenience, what credibility would he have when he invited his disciples to deny themselves, pick up their cross and follow him? Well then, what about using the powers he had to feed the hungry by turning stones into bread, or by multiplying bread? He did multiply bread and the crowds misunderstood who he was and what the miracle meant. They came looking for him to make him king. Those were not the kinds of followers he wanted.

The second temptation was also about how he could have lived as Son of God. He could have used his power over the nations of the world and accomplished his mission through force of armies and political influence. Israel always wanted to be a powerful nation in the world and Jesus could be just the one to lead them. But instead, he chose to be a true child of God and he placed himself under God’s dominion and lived a life faithful to God’s way – not the way of any worldly power.

The third temptation. Luke seems to place the temptations in order of importance and profundity. Once again he is confronted by a temptation about his identity as "Son of God" – "If you are the Son of God...," the temptation begins. If for no other reason, one would know that this is an important moment because Luke places it on the Temple parapet. (Jerusalem and the Temple are central in Luke’s gospel.) If Jesus gave into the temptation and threw himself off the parapet, forcing God to save him, then he could have resorted to calling on God to rescue him from all threatening and difficult situations throughout his ministry. He could claim his prerogative as God’s Son and, in effect, test God to keep proving he was beloved and watched over by God. He would be asking God for special proofs of their relationship to reassure him every time the going got tough. We don’t have such visible proofs at our beck and call and so Jesus, one of us, chose not to demand them for himself.

Can we trust God’s love even when life knocks us off our feet? Can we continue to trust through long struggles when we wrestle with doubts about our own worth?... even when we want to say to God, "I thought I was your beloved child, how could you let this happen to me? Where are you now that I need you?" It’s hard to trust God’s power when we are in dire distress and our faith feels frail and God seems impotent, or indifferent to our pleas. But Jesus stayed faithful and trusted God in similar circumstances. Because he could, now we can. The history of Israel and the words of the prophets show that Israel frequently gave into the very temptations Jesus encountered. Israel faulted many times in its vocation to be God’s child. The people frequently turned away from God and sought its own bread; fell down and worshiped false gods and often put God to the test. We can’t pile blame on Israel – we have done the same.

Let’s not be amnesiacs. The gospel helps us keep our memory. It reminds us that we are the beloved children of God and God spared no expense on our behalf to assure us of our true identity. Because of Christ, we remember our past, experience him with us in our present and do not fear our future----where we will also discover him.