Francisco và các bằng hữu có lông của em

Francisco rất thích các loài chim và không chịu thấy ai đánh cướp tổ của chúng. Em luôn để dành một phần bánh mì ăn trưa, đập nó vụn ra và rải trên đá để chim ăn. Lùi đàng sau mấy bước, em gọi chúng như thể em mong chúng hiểu em. Em không muốn bất cứ ai khác lại gần, kẻo chúng sợ.

Em nói như thể đàm thoại với chúng: “Ôi những bạn nhỏ đáng thương! Các bạn đói lắm hả. Hãy đến mà ăn!”

Còn chúng, mắt ngau ngáu, chẳng đợi được mời, sà xuống quanh em. Em khoái chí thấy chúng bay trở lại đỉnh cây, diều no cứng, hát líu lo trong một bản hợp ca điếc ráy, được Francisco phụ họa tài tình.

Một hôm, chúng con gặp một bé trai tay cầm một con chim nhỏ mà chính em đã bắt được. Đầy lòng cảm thương, Francisco hứa tặng em này hai đồng bạc cắc nếu em chịu thả để con chim bay đi. Bé trai sẵn sàng thỏa thuận. Nhưng trước hết, em muốn thấy tiền trong tay đã. Francisco bèn từ ao Carreira chạy một mạch về nhà, khá cách xa Cova da Iria, để lấy mấy đồng bạc cắc, hòng trả tự do cho con chim. Và khi ngắm con chim bay đi, em vỗ tay hân hoan, và nói: “Cẩn thận nhé, đừng để bị bắt lại”.

Gần đó, có người đàn bà cao tuổi tên là Ti Maria Carreira, được các con trai thỉnh thoảng nhờ ra đồng trông nom đàn chiên và dê của họ. Các súc vật này rất hoang nên thường hay đi lạc đủ mọi hướng. Bất cứ gặp Ti Maria lúc nào ở khu này, Francisco đều là người đầu tiên chạy tới giúp bà. Em giúp bà dẫn đàn vật tới khu gặm cỏ, đuổi theo các con lạc và đưa chúng về một nơi với nhau. Bà già tội nghiệp cám ơn Francisco rối rít và gọi em là thiên thần hộ mệnh của bà.

Khi chúng con gặp bất cứ người bệnh nào, em đều hết sức cảm thương mà nói: “Em không chịu được khi thấy họ, vì em cảm thấy rất thương hại họ! Hãy nói với họ là em cầu nguyện cho họ”.

Một hôm, người ta muốn đưa chúng con đi Montelo, tới nhà của một người tên là Joaquim Chapeleta. Francisco không muốn đi. “Em không đi, vì em không thể chịu đựng được khi thấy người muốn nói mà nói không được” (mẹ của ông này câm).

Khi Jacinta và con trở về lúc nhá nhem, con hỏi dì con xem Francisco ở đâu. Bà trả lời: “Làm sao dì biết được! Dì mệt nhoài vì suốt buổi chiều đi tìm nó. Một số bà đến đây, muốn gặp các con nhưng hai đứa con đâu có ở đây. Nó chạy đi, và mất hút luôn. Bây giờ hai con hãy đi tìm nó đi!”

Chúng con ngồi xuống ghế dài ở trong bếp một lúc, nghĩ rằng sau đó nên đi Loca do Cabeço, vì biết chắc chúng con sẽ thấy em ở đó. Nhưng ngay sau khi dì con rời nhà, thì tiếng em đã thốt ra từ gác xép qua một chiếc lỗ nhỏ ở trần. Em leo lên đó khi nghĩ rằng một ai đó sẽ đến đây. Từ vọng gác này, em quan sát mọi việc diễn ra, và sau này thuật cho chúng con hay:

“Nhiều người đến quá! Thiên đàng đã giúp em khỏi để họ bắt gặp em! Nếu không, em không biết phải nói với họ ra sao?”

(Có một chiếc cửa sập ở trong bếp, rất dễ với tới bằng cách để một chiếc ghê lên bàn, nhờ thế mà leo lên được gác xép).

Lòng yêu mến và nhiệt thành của Francisco

Như con đã thưa, dì con bán đàn vật trước mẹ con. Từ đó trở đi, trước khi con ra ngoài vào buổi sáng, con cho Jacinta và Francisco biết địa điểm con sẽ cho chiên gặm cỏ ngày ấy: ngay lúc có thể rời nhà, hai em đã tới gặp con.

Một hôm, hai em đứng chờ con tới. “Ồ, làm thế nào hai em đến sớm thế?” Francisco trả lời: “Em đến, vì, em không biết tại sao, ở với chị chẳng ăn nhằm gì với em trước đây, em đến chỉ vì Jacinta thôi; nhưng nay, em không ngủ được vào buổi sáng vì mong được ở với chị”

Khi các lần hiện ra vào các ngày 13 mỗi tháng đã qua đi, em nói với chúng con vào buổi chiều trước mỗi ngày 13 tiếp theo rằng: “Này, sáng sớm mai, em sẽ trốn ra ngoài qua vườn phía sau, tới chiếc hang ở trên đồi Cabeço. Ngay khi có thể, bọn chị hãy đến gặp em ở đó”.

Ôi thân thương thay! Con đang viết những điều quanh việc em ngã bệnh và gần qua đời, mà giờ đây lại thấy mình trở về với thời kỳ hạnh phúc chúng con còn ở bên rặng núi, với chim kêu vui vẻ quanh chúng con. Con xin Đức Cha tha thứ cho. Con viết bất cứ điều gì con bỗng nhớ ra, như con cua bò ngược bò xuôi không lo đến chuyện tới nơi kết thúc cuộc hành trình. Con trao việc làm của con cho Tiến Sĩ Galamba, tùy ngài sử dụng bất cứ điều gì trong đó, dù con vẫn cho rằng ngài tìm được rất ít hay không được gì cả.

Do đó, con xin trở lại với bệnh tình của Francisco. Nhưng, trước hết, con xin kể cho Đức Cha vài điều về việc đi học của em. Một hôm, em ra khỏi nhà và gặp con cùng chị Teresa của con, người đã lập gia đình và sống ở Lomba. Một người đàn bà khác ở ấp lân cận yêu cầu chị tới gặp con về người con trai của bà phạm một tội gì đó mà con không nhớ, và nếu cậu ta không chứng minh được sự vô tội, thì sẽ bị kết án một là biệt xứ hai là mấy năm tù. Nhân danh người đàn bà khốn khổ này, người mà chị muốn thấy được ơn, Chị Teresa năn nỉ con xin ơn này cùng Đức Mẹ. Sau khi nhận được lời nhắn nhe này, con lên đường tới trường, và trên đường đi, con kể cho Jacinta và Francisco nghe. Lúc tới Fatima, Francisco bảo con:

“Này, trong khi bọn chị tới trường, em sẽ ở lại đây với Chúa Giêsu Ẩn Mình, để xin Người ban ơn đó”.

Khi từ trường trở về, con đến gọi và hỏi em: “Em đã cầu xin Chúa ban ơn ấy chưa?” Em thưa: “Có, em đã xin rồi. Chị nói với chị Teresa rằng mấy ngày nữa, cậu ấy sẽ có mặt ở nhà”.

Và quả thật, mấy ngày sau, cậu trai đáng thương ấy đã trở về nhà. Vào ngày 13, cậu và cả gia đình cậu tới cám ơn Đức Mẹ vì ơn đã nhận được.

Một dịp khác, khi chúng con rời nhà, để ý thấy Francisco bước rất chậm, con hỏi em:

“Chuyện gì vậy, em như người không thể cất bước!”

“Em bị đau đầu quá, và cảm thấy như muốn té”.

“Vậy em đừng tới. Cứ ở nhà đi!”

“Em không muốn thế. Em thích được ở nhà thờ gần bên Chúa Giêsu Ẩn Mình, trong khi bọn chị đi học”.

Francisco lúc đó đã ngã bệnh rồi nhưng vẫn cố gắng bước đi, nên một hôm con đi với em tới chiếc hang ở Cabeço, và tới Valinhos. Lúc về nhà, chúng con thấy nhà đầy người. Một người đàn bà đáng thương đứng cạnh chiếc bàn, đang như làm phép rất nhiều đồ vật đạo đức: tràng hạt, mẫu ảnh, tượng chịu nạn, v.v… Jacinta và con chẳng bao lâu bị vây quanh bởi đám đông muốn hỏi han chúng con. Francisco bị người xưng mình là “làm phép” ấy nắm lấy, muốn em giúp bà ta.

Em trả lời rất nghiêm nghị rằng “Cháu không thể làm phép và cả bà nữa cũng không thể! Chỉ có các cha mới được làm!”.

Lời lẽ của em truyền đi giữa đám đông nhanh như chớp, như thể được nói trên loa phóng thanh, khiến người đàn bà đáng thương vội tẩu thoát giữa nhiều lời chủi rủa của đám đông, mọi người đòi lại các đồ vật đã đưa cho bà ta.

Khi thuật truyện về Jacinta, con đã kể Francisco một hôm đã đến được Cova da Iria ra sao; em đã mang một sợi dây và đã đưa lại cho con thế nào; vào những ngày nóng nực, em đã là người đầu tiên dâng hy sinh không uống nước ra sao; và thỉnh thoảng em nhắc em gái phải chịu đau khổ vì các người có tội như thế nào, và v.v…Do đó, con nghĩ không cần phải nhắc lại các việc ấy ở đây.

Một hôm, con ngồi cạnh giường em, để chuyện trò với em, Jacinta, người phải đứng lên một lúc, cũng ở đó. Bỗng nhiên, chị Teresa của em vào báo cho chúng con hay có một đám khá đông người đang tới ở ngoài lộ, và chắc chắn sẽ đến tìm chúng con. Ngay khi chị ra ngoài, con nói với Francisco: “Được rồi, hai em đợi họ ở đây, chị đi trốn”.

Jacinta tìm cách chạy phía sau con, và cả hai chúng con trốn được ở phía sau chiếc thùng bị lật úp ngay ở ngoài chiếc cửa dẫn tới vườn sau nhà. Không lâu sau, chúng con nghe thấy tiếng ồn ào của những người lục soát căn nhà, đi vào vườn và đứng ngay phía sau chiếc thùng; nhưng chúng con không hề hấn gì vì phía trống của chiếc thùng quay về hướng đối nghịch.

Khi thấy họ đã đi rồi, chúng con ra khỏi chỗ trốn, và tới gặp lại Francisco; em kể cho chúng con nghe mọi điều xẩy ra.

“Có nhiều người lắm và họ muốn em cho họ hay bọn chị ở đâu, nhưng em đâu biết. Họ muốn gặp chúng ta để hỏi đủ thứ. Ngoài ra, còn có một bà đến từ Alqueidāo, bà muốn một người bệnh được chữa khỏi và một người tội lỗi được ăn năn trở lại. Em sẽ cầu xin cho người đàn bà ấy, còn bọn chị sẽ cầu xin cho các người khác, nhiều người như thế lắm”.

Sau khi Francisco qua đời được ít lâu, người đàn bà trên đến gặp chúng con và yêu cầu con chỉ cho bà phần mộ của em. Bà muốn tới đó cám ơn em vì hai ơn mà bà đã xin em cầu xin cho.

Một hôm, chúng con vừa ra khỏi Aljustrel, trên đường tới Cova de Iria, một nhóm người tình cờ gặp chúng con ở chỗ rẽ. Để thấy và nghe rõ chúng con, họ nâng Jacinta và con lên một bức tường. Francisco không chịu để họ nâng lên đó, như thể em sợ bị té. Rồi từ từ, em qua bên kia và tựa vào một bức tường đổ nát ở phía đối diện. Một người đàn bà đáng thương và đứa con trai, thấy họ có thể đích thân nói với chúng con, như lòng mong ước, bèn tới qùy xuống trước mặt Francisco. Họ năn nỉ em xin với Đức Mẹ ban ơn cho người cha gia đình được khỏi bệnh và không phải ra ngoài mặt trận. Francisco cũng qùy gối, lấy mũ ra,và hỏi xem họ có thích đọc kinh mân côi với em không. Họ nói họ thích, và bắt đầu đọc. Chẳng bao lâu sau, tất cả những người này đều ngừng hỏi những câu hỏi kỳ cục và đến qùy gối cầu nguyện. Sau đó, tất cả cùng đi với chúng con tới Cova da Iria, vừa đi vừa đọc kinh mân côi. Khi đã tới đó, chúng con đọc một tràng mân côi nữa, rồi họ mới ra về, lòng đầy sung sướng.

Người đàn bà đáng thương hứa sẽ trở lại và cám ơn Đức Mẹ vì các ơn đã cầu xin, nếu nhận được. Bà đã trở lại nhiều lần, không những có con trai đi cùng mà cả chồng bà nữa, người nay đã bình phục. Họ đến từ giáo xứ Thánh Mamede và chúng con gọi họ là gia đình Casaleiros.

Bệnh tình của Francisco

Dù đang bệnh, Francisco lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ và hài lòng. Thỉnh thoảng, con hỏi em:

“Này Francisco, em có đau lắm không?

“Em khá đau, nhưng không hệ gì! Em chịu đau khổ để an ủi Chúa, và sau đó, chỉ ít lâu nữa htôi, em sẽ lên thiên đàng!”

“Khi lên đó, em đừng quên cầu xin Đức Mẹ mau đem chị lên đó nữa nghe!”

“Điều đó, em sẽ không cầu xin đâu! Chị biết rõ ngài chưa muốn chị ở đó!”

“Vậy em nghe đây. Khi lên đó, em đừng quên cầu nguyện nhiều cho các người có tội, cho Đức Thánh Cha, cho chị và cho Jacinta”

“Vâng, em sẽ cầu nguyện. Nhưng này chị, tốt hơn, chị nên yêu cầu Jacinta xin những điều ấy, vì em sợ em sẽ quên khi em thấy Chúa. Lúc ấy, em chỉ muốn được an ủi Người mà thôi”.

Một hôm, vào buổi sáng sớm, chị Teresa của em đến tìm con.

“Chị hãy mau đến nhà em! Francisco sức khỏe tệ lắm, và cho hay nó cần nói với chị điều gì đó”.

Con mặc quần áo vội vàng rồi ra đi. Francisco yêu cầu mẹ và các anh chị em rời khỏi phòng, nói rằng em muốn yêu cầu con một việc bí mật. Mọi người ra ngoài, và em nói với con:

“Em sắp sửa xưng tội để rước Mình Thánh, và sau đó, qua đời. Em muốn chị cho em hay chị có thấy em phạm bất cứ tội nào không; chị cũng đi và hỏi xem Jacinta có thấy em phạm bất cứ tội nào hay không”. Con trả lời:

“Em không vâng lời mẹ em mấy lần, khi dì nói em phải ở lại nhà, nhưng em lại chạy trốn để ở với chị hoặc đi trốn”.

“Đúng vậy. Em nhớ. Bây giờ chị đi hỏi Jacinta xem nó có nhớ điều gì khác nữa không?”

Con đi, và Jacinta nghĩ một lúc, rồi trả lời: “À, chị nói với anh ấy rằng trước khi Đức Mẹ hiện ra với chúng ta, anh ấy có lấy của cha em một đồng cắc để mua một chiếc hộp nhạc của José Marto ở Casa Velha; và khi mấy đứa con trai từ Aljustrel ném đá vào những đứa ở Boleiros, anh ấy cũng có ném một vài viên!”

Khi con đem lời nhắn của Jacinta tới cho em, em nói: “Em đã xưng các tội ấy rồi, nhưng em sẽ xưng chúng một lần nữa. Có thể vì các tội này mà Chúa buồn sầu đến thế! Nhưng dù không chết, em cũng sẽ không bao giờ tái phạm chúng nữa. Giờ đây, em thật lòng hối hận vì chúng”.

Rồi chắp hai tay lại, em đọc kinh: “Ôi lạy Chúa Giêsu của con, xin Chúa tha tội chúng con, xin Chúa cứu chúng con khỏi lửa hỏa ngục, xin đem các linh hồn lên thiên đàng nhất là các linh hồn cần [được cứu] nhất”. Rồi em nói:

“Bây giờ, chị cũng cần xin Chúa tha các tội lỗi cho em”.

“Em đừng lo, chị sẽ cầu xin như thế. Nếu Chúa chưa tha thứ các tội của em, thì Đức Mẹ đã không nói với Jacinta hôm trước rằng nay mai ngài sẽ tới đem em về thiên đàng. Bây giờ, chị sẽ đi lễ, và trong Thánh Lễ, chị sẽ cầu nguyện với Chúa Giêsu Ẩn Mình cho em”.

“Vậy, chị hãy xin Người để cha xứ cho em rước lễ”

“Nhất định chị sẽ xin”.

Khi con từ nhà thờ trở về, Jacinta đã thức dậy và đang ngồi cạnh giường của Francisco. Ngay khi thấy con, Francisco hỏi ngay:

“Chị có xin với Chúa Giêsu Ẩn Mình để cha xứ cho em rước lễ không?”

“Chị đã xin”.

“Vậy khi ở thiên đàng, em sẽ cầu nguyện cho chị”.

“Thật không? Sao hôm trước em bảo em sẽ không cầu nguyện cho chị?”

“Hôm đó [chị có ý xin] cho chị mau mau được đem về trời. Nhưng nếu đó là điều chị muốn em xin, em sẽ xin, và lúc đó, ta cứ để Đức Mẹ muốn làm gì thì làm”.

“Đúng, em cầu xin như thế đi”.

“Rồi. Chị đừng lo. Em sẽ cầu”

Sau đó, con chia tay các em và đi thi hành các nghĩa vụ học hành và làm việc thông thường hàng ngay. Khi về đến nhà lúc ban đêm, con thấy em hân hoan rạng rỡ. Em đã xưng tội, và cha xứ đã hứa sẽ đem Mình Thánh đến cho em vào hôm sau.

Ngày hôm sau, sau khi rước lễ, em nói với em gái: “Anh hạnh phúc hơn em, vì anh đã có Chúa Giêsu Ẩn Mình trong lòng anh. Anh sắp sửa lên thiên đàng, nhưng anh sẽ cầu xin nhiều với Đức Mẹ để các Đấng đem cả em lên đó nay mai”.

Jacinta và con dành gần hết hôm đó để ở bên giường em. Vì không còn khả năng đọc kinh, nên em yêu cầu chúng con đọc kinh mân côi cho em. Rồi em nói với con:

“Chắc chắn khi ở thiên đàng, em sẽ nhớ chị kinh khủng. Ước chi Đức Mẹ cũng mau đem chị lên đó!”

“Em sẽ không nhớ chị đâu! Cứ tưởng tượng mà xem! Em ở trên đó với Chúa và Đức Mẹ! Các Đấng tốt lành xiết bao!”

“Đúng vậy! Có lẽ, em sẽ không nhớ!”

Rồi con nói thêm: “Có lẽ em sẽ quên! Nhưng không hệ gì!”

Còn tiếp